Lan bước vào căn nhà mới với tâm trạng hồi hộp xen lẫn lo lắng. Là dâu mới, cô biết mình cần thời gian để hòa nhập vào gia đình chồng, nhưng không ngờ, thử thách lớn nhất lại đến từ Linh, cô em chồng kém cô tám tuổi.
Linh, với mái tóc ngắn nhuộm vàng và tính cách bộc trực, nghênh ngang tuyên bố ngay ngày đầu Lan về nhà:
“Chị ơi, em là công chúa duy nhất của nhà này. Chị đừng mơ cướp ngôi của em nhé!”
Câu nói ấy, kèm theo nụ cười nửa đùa nửa thật, khiến Lan thoáng sững sờ. Cô mỉm cười gượng gạo, nghĩ rằng có lẽ Linh chỉ đang đùa. Nhưng những ngày sau đó, Linh liên tục bày trò khiến Lan dở khóc dở cười. Mỗi lần Lan lau dọn nhà cửa sạch sẽ, Linh lại vô tư ngồi gặm bánh, vụn rơi vãi đầy sàn, rồi đứng dậy rời đi như không thấy gì. Có lần, Lan tỉ mỉ gấp quần áo, vừa quay đi, Linh đã ném một đống đồ bẩn vào máy giặt, miệng huýt sáo vô tư.

Một hôm, Lan diện chiếc váy mới, háo hức bước ra phòng khách, chỉ để nghe Linh cười lớn:
“Chị Lan, váy này hợp với mấy cô gái đôi mươi thôi. Nhìn chị kìa, bụng hơi tròn thế mà dám mặc váy bó!”
Lan đỏ mặt, lặng lẽ quay về phòng, tự nhủ phải kiên nhẫn. Nhưng mọi chuyện trở nên khó chịu hơn khi Lan mang thai. Biết cô nhạy cảm với mùi tanh, Linh lại cố tình mang về một rổ cá khô, phơi đầy sân, nướng thơm lừng cả nhà. Khói bay mù mịt, Lan ôm bụng nôn thốc nôn tháo, còn Linh từ bếp vọng ra:
“Chị ơi, ăn ít cá khô đi, bổ sung canxi cho em bé đấy!”
Lan tức đến run người, nhưng chỉ biết im lặng, tự nhủ sẽ tìm cách đáp trả khi có cơ hội.


Thế rồi, đến tháng thứ tám của thai kỳ, mọi thứ bất ngờ thay đổi. Một buổi chiều, Lan mệt mỏi trở về từ phòng khám, ngồi phịch xuống ghế, chưa kịp than thở thì Linh lặng lẽ xuất hiện. Cô bé bê một cốc nước cam, đặt xuống bàn, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc gối kê sau lưng Lan.
“Chị nghỉ chút đi, em thấy chị xanh xao lắm,” Linh nói, giọng dịu dàng đến lạ.
Lan ngạc nhiên, thậm chí nghi ngờ. Linh của những ngày trêu chọc đâu rồi? Nhưng những ngày sau, Linh liên tục khiến cô bất ngờ. Cô bé tự nguyện vào bếp nấu cháo, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí nửa đêm còn dìu Lan đi vệ sinh khi cô nặng nề vì cái bụng bầu. Lan bắt đầu cảm nhận được sự chân thành từ cô em chồng từng bị cô cho là “đanh đá”.
Đỉnh điểm của sự thay đổi đến vào ngày Lan trở dạ. Trong cơn đau quặn thắt, Lan bấu chặt tay Linh trong phòng chờ sinh, mồ hôi túa ra như tắm. Linh, thường ngày mạnh mẽ, giờ cũng mếu máo, nắm tay chị dâu, lắp bắp:
“Chị Lan, chị cố lên, đẻ nhanh đi, đẻ xong là hết đau ngay!”
Lan đau đến mức chỉ muốn gào lên rằng nếu đẻ nhanh được thì cô đã làm rồi. Nhưng rồi, khi được đẩy vào phòng sinh, cô vẫn nghe tiếng Linh bên ngoài, vừa khóc vừa hét:
“Chị ơi, cố lên! Mẹ tròn con xinh, à không, mẹ tròn con khỏe, phải là mẹ tròn con khỏe!”
Câu nói ngây ngô ấy, giữa cơn đau, khiến Lan bật cười, nước mắt lăn dài.
Khi tỉnh dậy sau ca sinh, Lan mệt lả, toàn thân nhức mỏi. Cô quay sang, thấy Linh co ro trên chiếc ghế bệnh viện, ôm khư khư bình sữa, đầu gật gù vì mệt. Hỏi ra mới biết, cả đêm Linh đã thức trắng, thay tã, bế cháu, dỗ dành mỗi khi bé khóc. Bà nội đau khớp, chồng Lan thì lúng túng vụng về, chỉ có Linh kiên nhẫn túc trực bên chị dâu.
Trong tháng ở cữ, Linh gần như trở thành “bà mẹ bỉm sữa” bất đắc dĩ. Một lần, Lan vô tình thấy Linh ngồi ru cháu, tay lướt điện thoại, trên màn hình hiện nickname Zalo “Linh Lắm Drama” với trạng thái: “Tập làm mẹ dù chưa muốn làm vợ”. Lan phì cười, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.


Một buổi tối, khi ánh trăng lọt qua cửa sổ, Lan nhìn Linh đang cẩn thận đút cháo cho cháu, bất giác hỏi:
“Linh, sao em thay đổi nhiều thế? Chị tưởng em ghét chị lắm.”
Linh ngừng tay, ngượng ngùng gãi đầu:
“Thì… lúc đầu em sợ chị cướp mất chỗ của em trong nhà. Nhưng thấy chị bầu bì vất vả, em mới nghĩ, chắc chị cũng khổ tâm nhiều. Với lại…” Linh ngập ngừng, “…em muốn làm cô em chồng tốt, để sau này con chị nó thương cô.”
Lan lặng đi, nước mắt chực trào. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài đanh đá, Linh chỉ là một cô gái trẻ sợ mất đi vị trí của mình trong gia đình. Từ đó, dưới mái nhà chung, hai chị em không còn khoảng cách. Linh vẫn thỉnh thoảng trêu chọc Lan, nhưng giờ đây, mỗi câu đùa đều kèm theo nụ cười ấm áp, như ánh trăng rằm soi sáng những ngày tháng khó khăn họ đã cùng nhau vượt qua.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Vạn Điều Hay