Sunday, July 13, 2025

Tôi đã bỏ hết thuốc lá, rượu, đánh nhau… nhờ cuốn sách này

Liên Quan
Click Xem

Tôi đã bỏ hết thuốc lá, rượu, đánh nhau… nhờ cuốn sách nàyTôi đã bỏ hết thuốc lá, rượu, đánh nhau… nhờ cuốn sách này
Tôi đã bỏ hết thuốc lá, rượu, đánh nhau… nhờ cuốn sách này

Tôi luôn thích đọc sách. Từ nhỏ, tôi có thể đứng hàng giờ ở phố Đinh Lễ chỉ để lật giở từng cuốn sách cũ. Sách dạy làm người, phát triển bản thân, tư duy thành công hay cả những cuốn nói về tâm linh, huyền học – tôi đều tìm đọc. Tôi tin, chỉ cần hiểu hơn về cuộc sống, mình sẽ sống tốt hơn.

Năm lớp 12, đúng lúc có thay đổi trong kỳ thi đại học, tôi nộp đơn thi học bổng như một cơ may – và đậu. Tôi vào Đại học Bách Khoa. Một phần là may mắn, phần lớn là vì tôi luôn ham học, luôn muốn tiến bộ.

Nhưng trớ trêu thay, chính những năm tháng đầu đại học lại là lúc tôi trượt dài. Tôi rơi vào những thói quen xấu: bia rượu, thuốc lá, bạo lực. Không chỉ là cãi vã, có lúc còn là những trận đánh nhau nghiêm trọng. Hậu quả là tôi phải điều trị suốt ba năm. Chân trái đi khập khiễng. Tay phải run đến mức không cầm nổi cái thìa. Mất ngủ kéo dài. Tính khí thay đổi. Càng đau, tôi càng uống nhiều, hút nhiều – và miệng thì không lúc nào thôi chửi bậy.

1616
Tôi rơi vào những thói quen xấu: bia rượu, thuốc lá, bạo lực.

Bạn bè dần giống tôi – cũng hút thuốc, cũng uống rượu, cũng nói tục như “văn hóa nhóm”. Chúng tôi chơi với nhau không vì tử tế, mà chỉ để không thấy mình lạc lõng. Những người bạn ấy toàn rủ rê chơi bời, đánh lộn, chẳng ai học hành hay có định hướng tương lai. Còn tôi, lúc ấy, cũng không hơn gì.

Rồi một ngày, tôi đọc được cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Lúc đầu chỉ là tò mò – nhưng rồi, như một cú chạm từ ánh sáng. Tôi bắt đầu đọc mỗi ngày, luyện 5 bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, thiền định, điều chỉnh tâm mình. Nhưng thú thật, lúc ấy tôi vẫn chưa bỏ được rượu bia, thuốc lá. Nhà tôi ở phố, bạn bè rủ rê liên tục. Tôi biết sai nhưng vẫn làm.

Một lần nọ, trước khi đi chơi, tôi định đọc sách một chút. Vừa mở sách ra, đập vào mắt tôi là đoạn viết về tác hại khủng khiếp của thuốc lá – rằng người hút một thời gian lâu, đến khi bác sĩ giải phẩu thì thấy khí quản đều màu đen, trong phổi đều đã thành đen. Pháp dạy phải thanh lọc thân thể, tịnh hóa tâm hồn. Tôi lặng người. Như thể cuốn sách đang nói với chính tôi.

Nhưng rồi… tôi vẫn hút lại. Tôi rất là kém. Tôi biết là sai, nhưng vẫn không dứt ra được.

17 117 1
Tôi biết là sai, nhưng vẫn không dứt ra được. Ảnh NVC.

Mãi cho đến đêm trước sinh nhật, tôi uống rượu đến say mèm. Loạng choạng về đến nhà, đầu óc quay cuồng, dạ dày đau quặn. Nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân trên bàn, tôi bật khóc như chưa từng được khóc. Khóc vì biết mình đang tự hủy hoại thân thể. Khóc vì muốn dừng mà không dừng được. Tôi quỳ xuống, vừa bật bài giảng thứ nhất, vừa cầu xin trong tâm:

“Con không muốn uống rượu nữa. Con chỉ muốn tu thôi.”

Ngay sau đó, toàn thân tôi đau như bị ai đánh. Tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, mệt lả, tôi nằm vật ra sàn mà không ngủ nổi. Chỉ có một ý niệm trong đầu:

“Con chỉ muốn tu thôi.”

Sáng hôm sau, điều kỳ diệu xảy ra: tôi tỉnh dậy và… không hút được thuốc nữa. Không uống nổi rượu nữa. Mùi rượu khiến tôi buồn nôn. Thuốc lá khiến tôi nghẹt thở. Tôi thực sự thoát ra khỏi nó – như một phép màu.

Từ đó, tôi thay đổi. Tôi không còn văng tục, không còn thích khoe cái “ngầu” kiểu mạnh mẽ bất cần nữa. Ngày trước tôi tự hào vì khả năng… chửi giỏi. Đến mức có bạn gặp chuyện còn nhờ tôi “chửi hộ”. Nhưng giờ, tôi thấy chỉ cần một câu nói xấu cũng khiến lòng mình khó chịu. Tôi nhận ra: nếu tâm trong sáng, miệng sẽ chẳng thể nói lời xấu ác. Không có chuyện “khẩu xà tâm Phật” – tâm sao, lời vậy.

Trước đây, tôi thích ăn mặc kiểu “cool ngầu” như con trai: quần thụng, áo lính, cầm rượu, hút thuốc – thấy “chất”. Nhưng từ ngày tu luyện, tôi thấy mình muốn làm con gái đúng nghĩa. Tôi để tóc dài, mặc váy, nhẹ nhàng, nữ tính. Tôi học lại văn hóa truyền thống – học cách làm một người phụ nữ hiền hòa, dịu dàng, như nước. Và kỳ lạ thay, ngoại hình tôi cũng dần đổi theo. Tâm sinh tướng – quả thật không sai.

4 34 3
Tôi học lại văn hóa truyền thống – học cách làm một người phụ nữ hiền hòa, dịu dàng, như nước. Ảnh NVC.

Ngày trước, tôi thích kiểm soát. Là con gái út, nhưng lúc nào cũng như “đàn ông” trong nhà. Bố, anh trai – ai cũng phải “nghe em”. Tôi gồng lên như thế nhiều năm. Mệt lắm.

Giờ, tôi hiểu: phụ nữ không cần phải thành đàn ông. Mỗi giới có thiên chức riêng. Khi tôi buông bỏ mong muốn kiểm soát, tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi được là chính mình – là một người con gái hiền hòa.

Từ ngày tu luyện, tôi không chỉ lành bệnh, mà còn tìm lại được chính mình. Tôi ngủ lại được, tóc mọc lại, tay hết run. Tôi hòa nhập trở lại với cuộc sống. Không còn thu mình nữa – tôi mở lòng, kết nối, chia sẻ. Gia đình tôi cũng thay đổi. Bố mẹ không còn phải nghe tôi than khóc mỗi tối. Không còn những lời oán trách, mệt mỏi. Chỉ còn sự bình an.

1313
Từ ngày tu luyện, tôi không chỉ lành bệnh, mà còn tìm lại được chính mình. Ảnh NVC.

Tôi nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc:
Chỉ cần thay đổi tâm tính – bạn sẽ thay đổi được cả cuộc đời.

Lui một bước, biển rộng trời cao.
Biết Chân – Thiện – Nhẫn, là đã tìm được ngọn đèn giữa bóng tối.

Nếu bạn hữu duyên đọc đến đây – hãy thử tìm hiểu Pháp Luân Đại Pháp. Không ai có thể ép bạn tin. Nhưng đôi khi, một cuốn sách – chỉ một cuốn thôi – có thể cứu một con người.

Với tôi, cuốn sách ấy là Chuyển Pháp Luân.

Khai Tâm biên tập (Dựa theo lời kể của Đào Hà Ngân)

Xem thêm

Vạn Điều Hay

Thiên thư "Chuyển Pháp Luân" - vạn năm khó gặp - Click xemspot_img
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Chuyển Pháp Luân
spot_img
Xem nhiều

Vì sao có nhân loại

Đại sư Lý Hồng Chí là người sáng lập môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công. Môn tu...

Bài liên quan

Cảnh sát đang luyện khí công - Click học miễn phíspot_img
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x