Thursday, August 21, 2025

Tô hủ tiếu ấm lòng

Liên Quan
Click Xem

Tô hủ tiếu ấm lòngTô hủ tiếu ấm lòng
Tô hủ tiếu ấm lòng

Ở góc quán hủ tiếu gần chợ, chiều nào cũng có ông cụ gần bảy mươi ngồi một mình. Bộ đồ giản dị, áo sơ mi bạc màu, quần vải cũ nhưng thẳng nếp, dáng người nhỏ nhắn. Ông vốn là giáo viên, nghỉ hưu gần mười năm, lương đủ sống, nhà cửa đàng hoàng, vậy mà ít khi ở nhà.

Vợ mất sớm, con trai định cư nước ngoài, thi thoảng mới gọi điện vài phút. Ban đầu ông còn mong ngóng, rồi cũng thôi. Căn nhà hai tầng ngày càng yên lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và chiếc tivi nói một mình.

Một chiều, ông thấy một thằng bé bán vé số đứng nép bên lề, mắt dán vào mấy tô hủ tiếu bốc khói trên bàn khách. Cậu nuốt nước bọt, ôm chặt xấp vé trong tay, gò má hốc hác.

Ông gọi:

— Con đói hả? Lại đây, ngồi ăn đi, ông trả tiền cho.

Thằng bé giật mình, xua tay lia lịa:

— Dạ… thôi, con bán vé số thôi.

Nhưng bụng cậu réo lên cồn cào. Ông Tư khẽ gật với bà chủ:

— Cho thằng bé một tô hủ tiếu, nhiều thịt chút.

Ban đầu, thằng bé ngồi rụt rè, tay run run cầm đũa. Rồi ăn lấy ăn để, húp xì xụp, nước mắt chan vào nước lèo. Ăn được nửa chừng, cậu bỗng dừng lại, ôm chặt tô.

1 31 3
Ảnh minh họa.

Ông Tư ngạc nhiên:

— Sao không ăn nữa mà khóc?

Cậu lí nhí:

— Con muốn để lại mang về cho mẹ… Mẹ bệnh, tối nay chưa có gì ăn.

Ông Tư lặng người, mắt ươn ướt:

— Con ăn đi cho no. Lát nữa, ông kêu thêm phần khác mang về cho mẹ.

Nghe vậy, thằng bé òa khóc. Bà chủ quán nói thêm:

— Tội nghiệp cậu lắm ông à. Cha mất sớm, mẹ bệnh nặng, chẳng có tiền vào viện. Cậu bán vé số nuôi mẹ, có bữa nhịn đói để dành mua cháo cho mẹ.

Ông Tư nghẹn ngào, móc ví còn 1 triệu, định đưa cho cậu:

— Con cầm về mua thuốc cho mẹ đi.

Nhưng thằng bé lắc đầu quầy quậy:

— Dạ không… Mẹ dặn, ai mua vé số thì con bán, chứ ai cho tiền thì không được nhận.

Ông Tư im lặng, rồi cất tiền lại, gật đầu:

— Vậy thì từ nay, cứ để ông lo tiền ăn. Còn tiền con bán vé, mang về lo cho mẹ nghe chưa.

Thằng bé ngước nhìn ông, đôi mắt đỏ hoe, gật đầu.

Từ đó, chiều nào cũng thấy ông cụ tóc bạc nhâm nhi trà đá bên góc quán, và thằng bé lấm lem vừa ăn vừa ríu rít kể chuyện. Cậu kể hôm nay đi mấy con đường, gặp người khó chịu, có lần suýt bị giật vé số. Ông Tư lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười. Người ta nhìn cảnh ấy mà thấy ấm lòng.

Ông cụ không cần gì hơn ngoài vài câu chuyện trẻ thơ vụn vặt. Thằng bé không còn phải đứng ngoài quán nuốt nước bọt nữa. Dần dần, ngoài bữa ăn chiều, ông Tư còn dặn bà chủ chuẩn bị thêm một phần để cậu mang về cho mẹ. Thằng bé chạy đến quán như chạy về nhà.

Một hôm, cậu hỏi:

— Ông ơi, sao ngày nào ông cũng ngồi một mình vậy?

Ông Tư ngẩn ra, rồi khẽ đáp:

— Ở nhà không có ai. Ở đây, có con ngồi ăn, ông thấy vui hơn.

Từ đó, quán hủ tiếu nhỏ trở thành nơi ông và thằng bé tìm thấy nhau: một người già cô đơn tìm lại tiếng cười tuổi thơ, một đứa trẻ lạc lõng tìm được chỗ dựa bình dị. Và cả hai đều biết, mỗi buổi chiều, sẽ có một người chờ mình.

Khai Tâm biên tập

 

Xem thêm

Vạn Điều Hay

Thiên thư "Chuyển Pháp Luân" - vạn năm khó gặp - Click xemspot_img
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
spot_img
Xem nhiều

Vì sao có nhân loại

Đại sư Lý Hồng Chí là người sáng lập môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công. Môn tu...

Bài liên quan

Cảnh sát đang luyện khí công - Click học miễn phíspot_img
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x