Tác giả: Lâm Hòa
[ChanhKien.org]
Phần 2: Viên Sùng Hoán — Tử hậu bất sầu vô dũng tướng, trung hồn y cựu thủ Liêu Đông
Câu chuyện luân hồi do một đồng tu kể
Mùa thu năm 2020, trong giờ giải lao của nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi, có đồng tu đã kể một câu chuyện về luân hồi, đó là những năm Sùng Trinh nhà Minh, Hoàng Thái Cực thống lĩnh đại quân đi vòng qua khu vực phòng thủ của Viên Sùng Hoán ở Liêu Đông, băng qua Mông Cổ và tiến thẳng đến Bắc Kinh. Viên Sùng Hoán dẫn quân hỏa tốc đêm ngày quay về Bắc Kinh giải nguy cho kinh đô. Sau đó Hoàng Thái Cực dùng kế phản gián và Hoàng đế Sùng Trinh trúng kế, Viên Sùng Hoán bị bắt giam, vì tội danh “thông đồng với địch” mà bị xử lăng trì, thân thể bị xẻo bằng 3.000 nhát đao. Dân trong thành cho rằng ông là “Hán gian” nên đã căm phẫn lao tới tranh nhau từng miếng thịt mà ăn sống. Rồi người dân lại đổ xô nhau bỏ tiền ra mua thịt đã bị xẻo. Sau khi da thịt bị xẻo hết, quân binh lại moi ruột ông ra, dân trong thành lại tranh nhau cướp, cướp được ruột rồi họ dùng ruột sống nhắm với rượu sa-kê, vừa ăn vừa chửi mắng. Xương của Viên Sùng Hoán thì bị đao rìu chặt thành từng mảnh. Cuối cùng chỉ còn lại mỗi cái đầu để đưa ra biên cương thị uy trước công chúng.
Lúc đồng tu mô tả lại tình huống bi thảm khi Viên Sùng Hoán bị xử tử bằng cực hình lăng trì, tôi không tránh được cảm giác đau khổ và mắt tôi đã ngấn lệ. Đồng tu nhìn tôi nói: “Chị đã từng chuyển sinh thành Viên Sùng Hoán”, và nói với chị L bên cạnh tôi: “Chị đã từng chuyển sinh thành Hoàng Thái Cực, còn tôi là Hải Lan Châu”.
Đến đây thì tôi đã có được đáp án cho mấy sự việc mà tôi cứ thắc mắc mãi.
1. Một Sơn Hải Quan đã khác hoàn toàn và những dòng lệ không thể giải thích được
Mùa đông năm 1995, tôi đến thăm người thân ở Tần Hoàng Đảo. Khi này tôi rất muốn đi xem Vạn Lý Trường Thành cổ kính ở Sơn Hải Quan. Sau khi tận mắt nhìn được Vạn Lý Trường Thành, trong lòng tôi lại có một loại cảm giác mất mát. Khi tôi đang đi trên những con phố lạnh lẽo của Sơn Hải Quan và nhìn khung cảnh xung quanh, tôi đã nghĩ: tại sao lại như thế này? Nó không nên như thế này! Có một nỗi phiền muộn và thương cảm không thể diễn tả được.
Ba năm sau thì tôi đắc Pháp, có lần tôi vô tình đề cập đến chuyện này với một đồng tu, vị ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: vào thời nhà Minh, chị đã từng trấn giữ Sơn Hải Quan. Tôi bất chợt hiểu ra…
Bây giờ tôi càng hiểu rõ hơn rằng Sơn Hải Quan mà tôi nhìn thấy ở kiếp này đã hoàn toàn khác với Sơn Hải Quan trong ký ức luân hồi, nên tôi cảm thấy không thể nhận ra được và cảm thấy rất thất vọng.
Năm 2005, em trai tôi cũng là một đồng tu, đã bị tà đảng bắt cóc phi pháp, tôi từ nhà cha mẹ đẻ ở vùng Đông Bắc xa xôi nghìn dặm đến Bắc Kinh đòi người. Sau khi đến Bắc Kinh bằng tàu hỏa, tôi bắt xe buýt ra khỏi thành phố để gặp các đồng tu có thể giúp đỡ mình. Xe đang phóng băng băng trên đường cao tốc, vầng mặt trời đỏ rực lúc hoàng hôn đang treo trên những ngọn cây phía xa xa, nhìn những hoa cỏ, cây cối, ngọn núi thấp thoáng ngoài cửa sổ, nước mắt tôi chợt trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt, nhưng tôi không biết vì sao mình lại khóc. Tôi sợ làm phiền những hành khách khác trên xe nên phải quay mặt ra cửa sổ, gắng kìm nén tiếng khóc nấc nghẹn của mình. Dù đã nhiều lần tự nhủ với chính mình rằng không được khóc, không được khóc nhưng tôi vẫn không thể dừng lại, và khóc suốt hơn một tiếng đồng hồ. Suy nghĩ của tôi lúc đó là: nơi này có duyên với tôi, có thể tôi từng chuyển sinh qua nơi này. Tuy không thể nhìn thấy bằng mắt thịt nhưng tôi có thể cảm thấy sự hiển hiện của sinh mệnh ở không gian khác. Tôi nhắm mắt lại và xuất ra một niệm: tôi không biết bạn hoặc các bạn là ai, có duyên phận gì với tôi nhưng xin hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”, nhất định phải đồng hoá với đặc tính “Chân – Thiện – Nhẫn” của vũ trụ. Trong ý niệm, tôi cảm thấy mình đang đứng trên không, hai tay giơ một tấm biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” và hướng nó ra các phía.
2. Nhìn đồng tu chị họ không thuận mắt
Cha của chị họ là cậu của tôi, theo lý thì tôi và chị họ vừa là chị em vừa là đồng tu, lại cùng học Pháp trong một nhóm nhỏ, mối quan hệ của chúng tôi lẽ ra phải rất khăng khít, thế nhưng tôi và chị họ lại không thân nhau lắm. Tôi và chị họ cũng từng thảo luận về vấn đề này, chị bảo từ nhỏ tôi đã coi thường chị. Nhưng tôi lại thấy mơ hồ khó hiểu, không có cảm giác mình coi thường chị ấy. Tôi đã quy chính bản thân nhưng vẫn cảm thấy giữa chúng tôi còn tồn tại một khoảng cách, cái khoảng cách này cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Tầm nửa tháng trước khi đồng tu kể câu chuyện về Viên Sùng Hoán, mỗi lần nhìn thấy chị họ, dẫu thế nào tôi cũng luôn cảm thấy không thuận mắt, dù trong thực tế chị họ không có bất kỳ lời nói hay hành động nào làm tổn thương tôi. Tôi biết trạng thái của mình là không đúng, nên đã cố gắng thanh lý trường không gian của bản thân, nhưng nó chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn, và chỉ mấy hôm sau cảm giác đó lại quay trở lại. Khi đồng tu chỉ ra nút thắt ân oán giữa Viên Sùng Hoán và Hoàng Thái Cực, tôi đã minh bạch được sự bất mãn trong khoảng thời gian này đến từ đâu: chị họ của tôi là chị L, đã từng chuyển sinh thành Hoàng Thái Cực.
Ngày hôm đó sau khi về nhà, tôi nhớ lại sự việc này và một loại cảm giác bất bình nổi lên, tôi biết rất rõ rằng đây không phải là cảm giác của tôi, mà là đến từ một sinh mệnh trong trường không gian của tôi. Tôi lập tức nói với sinh mệnh ấy: “Bạn là linh hồn của Viên Sùng Hoán phải không? Sinh mệnh đều là vì Đại Pháp mà đến, sự thể hiện của các nhân vật lịch sử là để đặt định ra văn hóa nhân loại, mọi người đều diễn theo kịch bản cả. Bây giờ là thời kỳ Chính Pháp, chớ dung nhập quá sâu vào vở kịch, hãy buông bỏ mọi ân oán tình thù và đồng hóa với Đại Pháp một cách vô điều kiện, chỉ có đồng hóa với đặc tính “Chân – Thiện – Nhẫn” của vũ trụ, thì mới có thể có được một tương lai tốt đẹp, mới có thể tiến sang vũ trụ mới!” Sau khi lặp lại lần nữa, tôi ngồi ngay ngắn lập chưởng phát chính niệm để thanh lý những cảm xúc phụ diện, và cảm thấy sự tức giận bất bình này dần dần tan biến. Sau đó, khi tôi gặp lại chị họ thì mọi cảm xúc tiêu cực trước đây đều biến mất, và tôi cảm thấy tâm thái mình trở nên bình hòa.
3. Kịch bản bị sửa đổi
Cái chết oan uổng của Viên Sùng Hoán chưa phải là dấu chấm hết của câu chuyện. Vào tháng 08 năm 1637, ái phi của Hoàng Thái Cực là Hải Lan Châu đã hạ sinh bát hoàng tử cho ông. Vào ngày thứ tám sau khi đứa bé được sinh ra, Hoàng Thái Cực tuyên bố vì hoàng tử giáng sinh nên sẽ đại xá thiên hạ, ngụ ý rằng đây là người kế thừa giang sơn của ông. Hai mẹ con được Hoàng Thái Cực sủng ái nhất. Nhưng chưa được một tuổi thì tiểu hoàng tử đã yểu mệnh. Hải Lan Châu vừa chịu đựng nỗi đau mất con, vừa bị tổn thương về thể chất lẫn tinh thần đến mức rất khó hồi phục. Bản thân Hoàng Thái Cực cũng rất đau lòng trước sự việc này. Trên thực tế, đứa con này chính là Viên Sùng Hoán chuyển sinh.
Năm 1641, Hải Lan Châu chết vì bạo bệnh ở tuổi 33. Khi ấy đang là thời khắc then chốt của cuộc quyết chiến giữa quân Minh và Hoàng Thái Cực trong trận Tùng Sơn – Cẩm Châu. Sau khi nhận được tin Hải Lan Châu bị bệnh nặng, Hoàng Thái Cực lập tức lên ngựa phi như bay về cung, nhưng vẫn không thể nhìn được mặt ái phi của mình lần cuối. Cái chết của Hải Lan Châu là một cú sốc lớn đối với Hoàng Thái Cực, ông đau đớn khôn cùng, thường như ngây như dại, cả thân lẫn tâm đều suy sụp. Hai năm sau khi Hải Lan Châu mất, Hoàng Thái Cực ngày một yếu đi, rồi qua đời ở tuổi 52 (độc giả quan tâm đến chi tiết câu chuyện này, có thể tham khảo bài viết trên Chánh Kiến Net: Câu chuyện luân hồi: Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân (Phần 1-3)
Hoàng Thái Cực có một món nợ tình cần phải trả với Hải Lan Châu, kịch bản đặt ra là “quân vương đa tình phải chết vì tình”. Chi tiết Viên Sùng Hoán chuyển sinh thành bát hoàng tử của Hoàng Thái Cực là được thêm vào sau đó. Khi ấy, vị Thần phụ trách việc này đã nói với Viên Sùng Hoán (đại ý rằng): “Hoàng Thái Cực yêu thương Hải Lan Châu nhất, nếu Hải Lan Châu chết, thì Hoàng Thái Cực sẽ không sống được bao lâu. Nếu như ngươi nhất quyết làm điều này (chuyển sinh thành con trai của Hoàng Thái Cực) thì tương lai khi chuyển sinh thành thân nữ, ngươi sẽ phải bồi thường gấp đôi”. Viên Sùng Hoán đã đồng ý. Khi mới nghe về câu chuyện này, tôi cứ cho rằng Viên Sùng Hoán chỉ là đang đòi nợ, và ông ấy có tâm cừu hận quá mạnh mẽ, nhưng trong quá trình viết bài chia sẻ, tôi đã minh bạch được rằng, Viên Sùng Hoán có một loại chấp niệm vào việc “bảo vệ đất nước”. Chúng ta hãy cùng nhìn lại bài thơ tuyệt mệnh ông ấy viết trước khi bị hành hình:
Nhất sinh sự nghiệp tổng thành không,
Bán thế công danh tại mộng trung.
Tử hậu bất sầu vô dũng tướng,
Trung hồn y cựu thủ Liêu Đông.
Tạm dịch:
Một đời sự nghiệp thảy thành không,
Nửa kiếp công danh giấc mộng ròng.
Chết chẳng âu sầu không dũng tướng,
Hồn trung vẫn mãi giữ Liêu Đông.
Ông là “trung” với nước chứ không phải với hoàng đế, cứ chấp niệm cho rằng Hoàng Thái Cực chết rồi thì có thể ngăn được sự tiến công của quân Hậu Kim, vậy nên vì bảo vệ đất nước mà ông sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Chấp niệm bảo vệ đất nước này có thể đến từ mối liên hệ với cuộc đời của Lục Tú Phu trong lịch sử xa xưa. Khi Lục Tú Phu phải đối mặt với cảnh nước mất nhà tan, ông không thể làm gì, chỉ có thể trầm mình xuống biển tuẫn tiết, cảm giác bất lực ấy đã hằn sâu vào tâm hồn, và trong luân hồi lại trở thành chấp niệm hộ quốc của Viên Sùng Hoán, quả thật hễ nhập vào cõi hồng trần là đã bị vùi trong mê!
Tiểu Hoàng đế Triệu Bính mà Lục Tú Phu cõng trên lưng cùng nhảy xuống biển chính là Hải Lan Châu trong đời này. Đây là nút thắt giữa Viên Sùng Hoán và Hải Lan Châu trong hai kiếp sống đó.
Đời này tôi chuyển sinh thành thân nữ, lấy chồng sinh con trước khi tu luyện. Tôi bị sa hậu môn khi sinh và bị táo bón nặng sau sinh, cơn đau trĩ dữ dội kèm vết rách hậu môn làm máu chảy ồ ạt khiến mỗi lần đi vệ sinh trở thành một lần tra tấn đối với tôi, nó khiến tôi sợ hãi nhưng lại bất lực không biết phải làm sao. Về phần kinh nguyệt, khoảng cách giữa các lần kinh khá ngắn nhưng thời gian hành kinh dài kèm chảy máu nhiều, bây giờ nhìn lại, tôi nghĩ lượng máu khi đó nhiều gấp đôi người bình thường. Trong một thời gian dài, thân thể tôi rất yếu. Căn bệnh trĩ xuất huyết và bệnh thiếu máu đã đeo bám theo tôi hơn 20 năm (lưu ý: ngoài các nguyên nhân khác, bệnh trĩ xuất huyết còn có một nguyên nhân là nợ nghiệp sinh mạng, do không liên quan đến nội dung bài viết nên tôi sẽ không đi vào chi tiết ở đây).
Điều tôi muốn nói ở đây là: vô luận một người đang làm gì với người khác thì cũng là đang làm với chính mình, đều là đang hoàn trả, thực sự là “nhân quả có luân hồi, Thiên thượng nào bỏ sót một ai”! Nhân quả báo ứng là chân thực bất hư. Các bậc Thánh nhân đều nói “hồng trần hiểm ác”, đa phần người ta lý giải rằng đó là những mưu gian kế hiểm, lọc lừa, mưu tài hại mạng và những tổn hại khác nơi trần thế v.v… Kỳ thực, khi nhảy ra khỏi tầng thứ của con người, câu nói trên là chỉ những sinh mệnh trên Thiên thượng hạ thế xuống làm người, một khi não bị tẩy rồi thì chẳng còn biết gì nữa, và bị mê trong cái phản lý của con người, chỉ vì danh lợi tình thù mà đã tạo vô số nghiệp, quên mất mục đích ban đầu khi đến thế gian và cuối cùng bị hủy. Trên Thiên thượng, Viên Sùng Hoán vốn đã biết được sự sắp đặt của vở kịch, nhưng hễ nhập vào hồng trần rồi thì liền mê trong đó, cứ một mực đòi nợ Hoàng Thái Cực, còn làm tổn thương Hải Lan Châu, đồng thời đã tự đào một cái hố lớn cho chính mình, đến đời sau phải trả nợ gấp đôi, cuối cùng người bị hại lại là chính mình.
Ở đây tôi hy vọng rằng, những độc giả đã đọc bài viết này, nếu bạn có người thân hoặc bạn bè làm việc trong Cục Công an Đại Lục và các cơ quan chức năng khác, thì hãy khuyên họ chớ tham gia bức hại các đệ tử Đại Pháp, hãy giữ vững lương tri và thiện niệm của chính mình, bởi vì thiện ác hữu báo là thiên lý, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi!
(Còn tiếp)
ChanhKien.org