Tác giả: Thạch Phương Hành
[ChanhKien.org]
Tết Trung Thu đang đến gần, con xin thay mặt gia đình kính chúc Sư phụ từ bi và vĩ đại đón Tết Trung thu thật vui vẻ!
Có bài thơ rằng:
Bích ba đãng dạng Li Giang thủy
Ỷ nị phong quang đa xán thối
Mỹ lệ quần sơn thảo dược xuất
Tráng Dao Miêu Hán triển Thần huệ
Diễn nghĩa:
Sóng xanh gợn nước sông Li Giang
Phong cảnh mỹ lệ tươi sáng biết bao
Những ngọn núi tuyệt đẹp mọc đầy thảo dược
Choang Dao Miêu Hán cùng triển hiện trí huệ của Thần
Năm trước tôi đã viết một bài về những trải nghiệm tìm Pháp có tựa đề là “Bạc ẩn Quế Lâm”. Bài viết kể lại những linh cảm của nhóm chúng tôi khi đến Quế Lâm, lúc đó trong lòng tôi cảm thấy Quế Lâm là một thành phố thoải mái nhất trong những thành phố mà tôi đã từng đến.
Khi viết về Quế Lâm, tôi đã suy nghĩ đến việc có cơ hội viết về trải nghiệm tìm Phật Pháp ở những nơi khác ở Quảng Tây.
Có nhiều lúc tôi thầm nghĩ về trải nghiệm luân hồi của sinh mệnh từ kiếp này qua kiếp khác, và tôi đã đóng những vai diễn như vậy, có vai diễn thấp thoáng mờ nhạt, không có tiếng tăm gì; có lúc lại đóng vai diễn làm kinh thiên động địa, rung động đến tâm can, nhưng mục đích cơ bản của tất cả những điều này là đặt định cơ sở cho sinh mệnh ngày nay đắc Pháp. Như thế trong quá trình diễn xuất, Sáng Thế Chủ đã an bài để một số vị Thần đặt định ra các phương diện tư duy, phẩm cách của chúng ta, ảnh hưởng của các phương diện này đến chúng ta ngày nay là không nhỏ, thậm chí còn có ảnh hưởng tương đối lớn. Tôi chính là một ví dụ.
Bởi vì tôi biết rằng ngay từ giây phút tôi chuẩn bị từ thiên thượng hạ xuống nhân gian, có một số vị Thần trong khi diễn giải câu chuyện của họ, cũng đồng thời giúp tôi thành tựu hoặc hình thành tính cách phù hợp với chính lý của sinh mệnh ở các tầng thứ khác nhau và trong luân hồi nơi Tam giới, ví như trong Nho giáo giảng về lời hứa đáng giá nghìn vàng và chỉ muốn tốt cho người khác, không đòi hỏi người khác báo đáp bất cứ điều gì, không sợ cô đơn, tự nguyện đi trên con đường riêng của mình, v.v..
Rất nhiều nhân tố về mặt tính cách tôi đã có từ khi sinh ra, tuy nền tảng ban đầu này được mẹ giáo dục nên cũng hoàn thiện hơn một chút, nhưng suy cho cùng, sự đặt định ban đầu những tính cách đó là nhờ sự bảo hộ của các vị Thần trước đó. Điểm này không thể phủ nhận được.
Biểu hiện của tôi là thế, thì người khác kỳ thực cũng vậy. Trong luân hồi đời đời kiếp kiếp mỗi sinh mệnh đều được an bài từ trước về phương diện này, mà sự an bài những tính cách và quan niệm này lại trực tiếp ảnh hưởng đến đời này. Đương nhiên vì nhân gian có lý tương sinh tương khắc đang khởi tác dụng, vậy nên trong tính cách cũng sẽ có những nhân tố khác bất hảo, chưa thành thục và chưa hoàn thiện. Trong tính cách của tôi cũng có những nhân tố này. Nguồn gốc của những nhân tố bất hảo này tự nhiên có liên quan tới sự an bài và đặt định của một số sinh mệnh bất hảo. Vì lúc đó sinh mệnh đã biến dị rồi. Vậy làm sao đây? Bởi vì suy cho cùng, chúng ta là những sinh mệnh đã đắc Pháp, tất cả những tính cách bất hảo và chưa hoàn thiện trong đời này đều cần được thông qua tu hành để quy chính và hoàn thiện. Đây là điều vô cùng cần thiết.
Dù thế nào đi nữa, đối với những sinh mệnh đời đời kiếp kiếp có duyên phận với chúng ta và đã vì chúng ta phó xuất rất nhiều, thậm chí rất lớn, chúng ta nên bày tỏ lòng biết ơn, đồng thời cũng bày tỏ lòng cảm ân sự an bài đầy từ bi và trí huệ của Sáng Thế Chủ trong lịch sử đối với chúng ta. Bởi vì khi chúng ta có một tấm lòng cảm ân đối với quá khứ, chúng ta mới có thể biến cái “ân” này thành lòng lương thiện và từ bi; bởi vì rốt cuộc chúng ta cũng là người tu luyện Đại Pháp, đời này chúng ta sẽ biến cái thiện và từ bi này thành nước cam lộ và truyền rộng nó ra thế gian, để tất cả mọi người trên thế gian đều có thể cảm nhận được hồng ân của Đại Pháp, nhờ thế mà hôm nay hiểu được mục đích cơ bản của việc luân hồi chuyển thế hết kiếp này sang kiếp khác của sinh mệnh – là vì Đại Pháp này mà đến, từ đó chân chính được Đại Pháp cứu độ. Cảm nhận được điều này, trước Tết Trung thu, tôi viết bài này và thêm phần tiêu đề phụ đó.
Trở lại chủ đề chính
Vương triều Tây Hán là một triều đại rất quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, là đỉnh cao của chế độ nhà nước và sức mạnh quốc gia. Những danh xưng và nội hàm như “Hán phục”, “Hán ngữ”, “Hán tộc” chính là được đặt định ở triều đại này. Tôi tin nhiều người đã quen nghe rằng Tiêu Hà là thừa tướng khai quốc. Tiêu Hà đóng vai trò hết sức quan trọng giúp Lưu Bang thành lập nhà Tây Hán. Năng lực của ông lúc đó không thể hiện ở việc bày mưu tính kế và dẫn quân đánh trận mà là ở việc giúp Lưu Bang thiết lập một chế độ hoàn chỉnh và bảo đảm hậu cần, trong chiến tranh Sở – Hán, do ông hỗ trợ hậu cần rất đắc lực nên mới có Trương Lương giỏi bày mưu tính kế và Hàn Tín đánh đâu thắng đó, cuối cùng mới có sự kiện Hạng Vũ tự vẫn ở Ô Giang, Lưu Bang nhất thống thiên hạ. Cũng có nghĩa là, trong màn kịch lớn của lịch sử, có người đảm nhận vai diễn này, thì phải có người đảm nhận vai diễn kia, thiếu một vai diễn là không được. Kỳ thực bản thân điều này cũng là một quá trình kết duyên.
Khi nói đến kết duyên, về chuyện giữa Tiêu Hà và Hàn Tín, trong lịch sử có lưu lại điển cố “thành công cũng là Tiêu Hà, thất bại cũng là Tiêu Hà”, đầu tiên Tiêu Hà tiến cử Hàn Tín với Lưu Bang, cuối cùng Tiêu Hà biết Lưu Bang đang nghi ngờ Hàn Tín, lại thêm sự lộng hành chuyên quyền của Lã Hậu, bất đắc dĩ phải lừa Hàn Tín vào cung để sát hại. Kỳ thực sau khi Hàn Tín bị sát hại thì Tiêu Hà cũng gặp khó khăn, ông ta cũng bị Lưu Bang nghi ngờ, thậm chí vì xin mở cửa “Thượng Lâm uyển” cho dân chúng mà ông bị tống giam, đây là một đòn giáng mạnh vào Tiêu Hà. Sau đó, vào năm 193 TCN, Tiêu Hà qua đời vì bệnh tật (để biết chi tiết, vui lòng tham khảo “Hán thư – Tiêu Hà truyện”). Sau này theo Phùng Mộng Long viết: Vào cuối thời Đông Hán, Tiêu Hà chuyển sinh thành một tài tử nổi tiếng là Dương Tu (1). Chúng ta biết rằng Dương Tu cuối cùng vì can dự vào cuộc tranh giành ngôi vị thái tử giữa Tào Phi và Tào Thực, hơn nữa do những nhân tố cậy tài, khinh người, không biết hướng nội trong tính cách của ông ta, cuối cùng ông bị Tào Tháo (chuyển sinh của Hàn Tín) giết chết, đây cũng coi như là duyên thù từ kiếp trước.
Bài viết này sẽ nói về vị Tiêu Hà này vào thời nhà Tống đã chuyển sinh thành một “thầy lang” đặc biệt ở vùng núi Thập Vạn Đại Sơn và quá trình tìm Pháp của ông ở Quảng Tây.
Ông xuất thân trong một gia đình làm nghề thuốc Trung y, thế nhưng khi cảnh nhà sa sút, không còn cửa hàng lớn, cũng không thuê được người làm, ông chỉ còn cách một mình chữa bệnh cho dân làng gần đó. Ông (ở đây chúng ta gọi ông là Thành Trung) rất nhạy cảm với dược tính của dược liệu, tức là khi lên núi thu hái dược liệu, chỉ cần nhìn cành và lá thì có thể biết dược tính và tuổi của dược liệu, dùng cho bệnh nhân nào là hiệu quả nhất; hơn nữa ông còn hiểu rõ các loại dược liệu khác nhau, ở nơi thổ nhưỡng, nguồn nước và thế núi như thế nào thì sinh trưởng tốt nhất. Ông có một đứa con trai thông minh, do sinh ra khi trời mưa, ông dứt khoát đặt tên mụ cho nó là Tiểu Vũ, đứa trẻ này rất thông minh, nhưng hễ da bị xước một ít thì rất khó lành, vết thương rất rõ ràng. Thành Trung vì căn bệnh này của con trai mà hao tâm tổn trí rất nhiều, ông đã sử dụng nhiều loại thảo dược Trung y khác nhau nhưng không giải quyết được vấn đề gì. Khi đứa trẻ hơn mười tuổi thì bắt đầu theo cha lên núi hái thuốc. Khi đó Thành Trung không dám đi xa vì sợ con mệt. Đúng vào năm Tiểu Vũ 16 tuổi, một hôm hai cha con như mọi khi lên núi thu hái dược liệu, họ phát hiện ở đằng xa có một con chim lớn xinh đẹp đáp xuống. Thành Trung hiểu biết sâu rộng, chợt nhớ ra nguồn gốc của Hòa Thị Bích (Ngọc bích họ Hòa) vào thời Xuân Thu Chiến Quốc (2), vì vậy họ cúi đầu trước các vị Thần ở đó với lòng thành kính cao nhất, mong rằng các vị Thần sẽ ban tặng cho họ những bảo vật hoặc thần dược nơi con chim to đẹp đã đáp xuống.
Một lúc sau, một bầy chim bay đến tụ tập ở đó, con chim to đẹp ấy không biết nói gì với bầy chim, mà cả bầy chim hót líu lo ríu rít rồi bay đi, cuối cùng con chim to đẹp cũng bay đi. Khi hai cha con nhìn thấy con chim rời đi, họ liền vội vàng chạy đến. Không ngờ thời tiết trên núi quả thật nói thay đổi liền thay đổi, vừa rồi trời còn rất đẹp, mới đi đến sườn núi thì trời bắt đầu mưa to, nhưng cho dù như vậy cũng không ngăn được quyết tâm của cha con họ đến đó.
Đoạn đường còn lại tuy ngắn nhưng lại rất gập gềnh hiểm trở, có thể nói hai cha con đã rất vất vả dốc hết sức mới đến được nơi mà chú chim xinh đẹp đã đáp xuống. Lúc này mưa cũng đã tạnh. Họ đã tìm kiếm ở đây rất lâu, cũng không phát hiện được thứ gì đặc biệt hay thần dược.
Đúng vào lúc họ cảm thấy rất thất vọng thì một cô gái áo xanh xuất hiện: cô ấy trông chỉ mới 13-14 tuổi, rất vui tươi và hay cười. Cô không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: Hai cha con đang tìm vật báu à? Nhìn thấy đó là một cô bé rất xinh đẹp, Thành Trung liền nói: “Thông thường con chim to đẹp ấy có lẽ là phượng hoàng, nơi nó đáp xuống nhất định là một nơi tốt lành, chắc chắn phải có thứ gì đó đặc biệt”. Cô gái áo xanh nói: “Đúng vậy, nhưng bởi vì hiện tại các người là phàm nhân, cho dù có bảo vật thì lúc này cũng sẽ không nhìn thấy”. Tiểu Vũ nghe thấy trước tiên liền lại gần làm quen: “Cô ơi, mau nói cho chúng tôi biết vật báu có thể tìm thấy được ở đâu?” Cô gái áo xanh mỉm cười, một nụ cười thật vui vẻ, thoải mái: “Kỳ thực vật báu thực sự thì hai người phải hướng nội mà tìm, chứ không phải hướng ngoại mà tìm”. Lần này cha con họ hoàn toàn mơ hồ không hiểu.
Cô gái áo xanh nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của họ liền nói: “Thử nghĩ xem, tại sao hai người lại nhìn thấy con chim to đẹp đó?” Thành Trung trầm tư nói: “Có lẽ chúng tôi và con chim lớn đó có nhân duyên nên mới để chúng tôi nhìn thấy nó?”. Cô gái áo xanh nói: “Điều đó không đúng sao? Có nghĩa là vốn hai người cũng được con chim to đẹp kia coi trọng. Nói thẳng ra, bản thân hai người cũng là bảo bối!” Tiểu Vũ đã được cô gái áo xanh nhắc nhở như vậy, dường như có điều trầm tư và nói : “Vậy thì mục đích chúng ta đến kiếp này chẳng phải là để làm rạng rỡ tổ tông sao? Có phải vì mục đích cao cả nào khác mà đến không? ” Còn chưa kịp đợi cô gái áo xanh nói gì, thì một vị nữ Thần xinh đẹp khoảng hơn 40 tuổi xuất hiện, trong tay cầm một loại dược liệu. Vị nữ Thần này nói: “Ta là Thần cai quản các loại dược liệu trong vùng phong cảnh này. Ta thấy cha con ngươi liên tục từ trước đến nay chữa bệnh cho hàng xóm rất vất vả, giai đoạn trước có một vị thiên thần đến báo cho ta biết, ta và cha con ngươi cũng có duyên phận rất lớn, ông còn nói rằng ở núi Phượng Hoàng phía bắc có một loại dược liệu đặc biệt có thể chữa được chứng bệnh da thịt không lành của con trai ngươi. Bởi vì loại dược liệu này rất hiếm, hơn nữa bề ngoài giống với rất nhiều loại khác nên cần đặc biệt chú ý để phân biệt. Vì vậy để ta đi cùng các ngươi một chuyến”.
Thành Trung nghe nói chứng bệnh của con trai có thể được chữa khỏi, ông quyết định đến núi Phượng Hoàng ở phía bắc để tìm dược liệu. Lúc này vị Dược Thần đã biến hóa thành diện mạo một phụ nữ trung niên và cùng họ lên đường.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Tiểu Vũ ngẫm nghĩ: cô gái nhỏ áo xanh đã đi đâu rồi? Cho nên bèn hỏi phụ thân cùng Dược Thần, họ đều nói không chú ý.
Cứ như thế họ đi qua huyện Thượng Tư, thành phố Nam Ninh (ngày nay), lên phía bắc qua khu tự trị dân tộc Dao là Đại Hóa và Đô An, cuối cùng đến huyện Nam Đan, vùng gần trung tâm của núi Phượng Hoàng. Trên đường đi, họ đã trải qua nhiều thử thách và gian khổ, họ cũng đã gặp nhiều người dân tộc Choang, Dao, Miêu và các dân tộc khác, trong số những người này có người hiểu và thông cảm với họ, nhưng cũng có nhiều người cười nhạo họ, cho rằng họ làm như vậy thật không đáng. Bởi vì họ cho rằng vấn đề da trên người Tiểu Vũ không lành lại thì chỉ cần cố gắng hết mức tránh làm da bị trầy xước là được, hơn nữa cho dù da không khép kín cũng không phải là vấn đề gì lớn, nó chỉ ảnh hưởng nhiều nhất đến vẻ bề ngoài, còn những thứ khác cũng không ảnh hưởng gì cả. Thành Trung và Dược Thần lại không cho là như vậy, bởi vì họ cảm thấy rằng da không khép kín được có thể do cơ thể không có đủ các chức năng và nhân tố hoàn thiện, nên mới xuất hiện tình trạng như vậy. Vì thế dù bị nhiều người chê cười, họ vẫn quyết tâm đến núi Phượng Hoàng để tìm cách giải quyết vấn đề.
Trên đường đi, Dược Thần hóa thành một phụ nữ trung niên hết lòng chăm sóc Thành Trung và Tiểu Vũ, đồng thời cũng giảng giải cho Thành Trung và Tiểu Vũ hiểu được yếu tố Thần đằng sau nhiều dược liệu và những chuyện khác liên quan đến Thần .
Khi đến khu vực Nam Đan, họ đều đã thấm mệt nên tìm một quán trọ để nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ ngơi, Thành Trung nghe thấy ai đó gọi mình, bảo ông một mình ra ngoài gặp người đó.
Thành Trung cũng rất can đảm, vì vậy ông ấy đã ra ngoài một mình để gặp người đó. Kết quả người ấy nói: “Kỳ thực căn bệnh mà con trai ngươi đang mắc phải không thể chữa khỏi bằng thảo dược trong nhân gian”. Vị Thần Tiên bảo các ngươi đến núi Phượng Hoàng này là muốn nói với các ngươi rằng sẽ có một mối kỳ duyên đang chờ đợi các ngươi ở đây”. Thành Trung rất vui mừng khi nghe điều này, liền vội hỏi: “Rốt cuộc là nhân duyên gì vậy? Người đó nói: “Hãy để vị Thần Tiên mà các ngươi đã gặp nói cho các ngươi biết”. Nói xong người đó biến mất.
Một lúc sau, cô gái áo xanh lại xuất hiện. Cô gái nói: “Ta vốn là thần hộ mệnh của ngọn núi Phượng Hoàng này, bởi vì ta có duyên phận rất lớn với các ngươi, cho nên khi cha con Tiểu Vũ nhà ngươi vào núi hái thuốc lần này, ta đã biến thành Phượng Hoàng, đã bay qua một chặng đường rất dài, dẫn các ngươi lên đỉnh núi, Long huynh cũng đã giúp ta khảo nghiệm thành tâm và nghị lực của các ngươi, trời đã mưa một trận, cuối cùng ta rất xúc động khi thấy các ngươi đã thực sự bất chấp khó khăn và đến được đó, thế là ta đã thay hình đổi dạng trở lại con người của ta bây giờ để điểm hóa cho các ngươi”.
Lúc này, Tiểu Vũ và Dược Thần đều từ trong nhà trọ đi ra và vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đặc biệt là Tiểu Vũ, cậu bước đến và hỏi cô gái áo xanh: “Cô đã đi đâu vậy?” Cô gái áo xanh mỉm cười, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiểu Vũ, cô nói: “Lần này triệu chứng trên người ngươi có cách chữa khỏi”. Thành Trung hỏi: “Đó là biện pháp gì?” Dược Thần cũng đang chờ đợi câu trả lời. Cô gái áo xanh nói: “Từ nay về sau ngươi nhất định phải buông bỏ hết những cái gọi là nguyên tắc về phương diện đối nhân xử thế đúng đắn tốt đẹp của mình. Loại buông bỏ này không phải là vứt bỏ, ngươi phải biết rằng những thứ đó dù tốt đến đâu cũng không nên coi trọng, đặc biệt khi quá cường điệu và coi trọng chúng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của ngươi. Nào, tất cả các ngươi hãy theo ta lên đỉnh núi Phượng Hoàng”. Nói xong cô gái áo xanh đi đầu dẫn đường, ba người theo sát phía sau. Đi hết nửa ngày, cuối cùng họ cũng lên được tới đỉnh núi, ở đó có một ngôi đình với kết cấu kiểu đấu củng mái cong (đấu củng là lối kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất), trong đình có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một cây thảo dược. Cô gái áo xanh nói với Tiểu Vũ: “Ngươi hãy ăn lá cây thảo dược này đi”. Thành Trung nhìn loại thảo dược này cảm thấy rất giống một loại độc dược, vội hỏi Dược Thần rằng dược tính của loại thảo dược này như thế nào? Dược Thần cầm nó lên, thiếu sáng suốt chút nữa cũng tưởng rằng đó là độc dược. Cô gái áo xanh đứng đó mỉm cười nhìn họ trong suốt quá trình này. Lúc này Tiểu Vũ mới nói: “Dù là thuốc độc hay thuốc tốt, con chỉ biết rằng em gái không thể làm hại con, vì vậy con sẽ lấy lá cây và bắt đầu ăn ngay đây”. Sau khi ăn, Tiểu Vũ thực sự sùi bọt mép và bất tỉnh nhân sự. Thành Trung bắt đầu có chút sợ hãi. Dược Thần thoạt đầu hơi giật mình, nhưng sau đó liền hiểu được rằng trong chuyện này nhất định phải có duyên cớ, vì vậy cũng ở đó lặng lẽ quan sát một cách rất bình tĩnh.
Cô gái áo xanh lấy một chiếc lá, nhúng vào nước rồi nhỏ vào miệng Tiểu Vũ, một lúc sau Tiểu Vũ từ từ hồi tỉnh. Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện ra những gì cậu nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì cậu thấy trước khi ăn lá độc dược. Cậu nhìn thấy duyên phận giữa mình với cha mình, cô gái áo xanh và Dược Thần, nhìn thấy được những cảnh tượng thù thắng mỹ lệ mà bình thường không thể nhìn thấy. Khi cậu nói với cô gái áo xanh và mọi người về những gì cậu ta đã thấy sau lần tái sinh này, một đám sương mù lớn không biết từ đâu bay lên và bao phủ toàn bộ ngọn núi Phượng Hoàng với tốc độ cực nhanh. Họ nghe thấy tiếng nhạc tuyệt vời và Thần Tiên đang nói chuyện trên mây mù. Một lúc sau, đám mây nâng họ bay lên không trung, Tiểu Vũ bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng vì dù sao cũng có thể nhìn thấy một số vị Thần Tiên trên bầu trời, nên cũng không còn sợ hãi nữa.
Một lúc sau, một đám mây lành bảy màu lại bay đến từ trên không trung, và một vị Đại Phật đứng trên đó: vị Đại Phật nói với bốn người họ: “Dù chư vị là thường nhân ở nhân gian hay là Thần tiên ở các tầng thứ khác nhau trong Tam giới cũng vậy, đều sẽ có ngày luân hồi, chư vị hãy xem đây. Vị Đại Phật nói xong liền sử dụng thần thông biến toàn bộ ngọn núi Phượng Hoàng trở nên trơ trụi, sau đó Ngài nói, kỳ thực theo quan niệm về thời gian con người của các ngươi mà nói thì ngọn núi này theo năm tháng dài đằng đẵng cũng sẽ bị phong hóa giải thể hết, vì vậy mọi thứ trên nhân gian này sẽ không tồn tại mãi mãi. Ta an bài cho các vị đến đây, kỳ thực là muốn nói cho các vị biết ý nghĩa của sinh mệnh không phải là sống để làm rạng rỡ cho tổ tông như thế nào, mà là để đạt được vĩnh viễn bất biến…” Lúc này Thành Trung dường như đã minh bạch, lập tức hành lễ và nói: “Vậy thì chúng con có cần tìm Đại Pháp để cho sinh mệnh được trở về không? Hiên Viên Hoàng Đế năm đó nhờ đắc được Pháp này mà cưỡi rồng phi thăng, muốn sống hết ý nghĩa chân thực của sinh mệnh thì chúng con cũng cần có phương pháp mới được?” Vị Đại Phật liền cười: “Ngộ tính của ngươi coi cũng được đấy”.
Lúc này cô gái áo xanh bước tới hành lễ và nói: “Vậy thì chúng con phải đi đâu để tìm vị giác giả sẽ hồng truyền Đại Pháp?” Vị Đại Phật vẫn cười và nói: Trong tương lai ta sẽ đi qua rất nhiều nơi ở vùng Trung Thổ, vì có cơ duyên từ trước, nên các vị nhất định sẽ nhìn thấy một số thứ về ta hoặc nghe một số sự việc về ta, trong lòng sẽ cảm thấy chấn động, vì thế mà có được cơ duyên đắc Pháp”. Dược Thần nói: “Vậy xin hỏi đến lúc đó chúng con còn có thể làm nghề liên quan đến dược liệu nữa không?” Vị Đại Phật nói: “Vậy sẽ tùy xem tình huống, khi đến thời điểm đó, không cần phải xuất gia, các vị có thể làm tốt công việc hàng ngày của mình trong môi trường của nhân gian, từ đó mà triển hiện phong thái của các vị”. Nói xong, ánh hào quang của vị Đại Phật dần dần mờ đi, chuẩn bị rời đi. Lúc này Thành Trung lo lắng hỏi: “Con xin hỏi là khi nào thì Ngài truyền Đại Pháp vậy?” Vị Đại Phật nói: “Không lâu sau khi chính quyền lấy hoa mai làm quốc hoa chuyển từ đại lục ra hải đảo”. Nói xong vị Đại Phật vẫy tay một cái, khai mở một phần trí huệ cho bốn người. Sau đó vị Đại Phật biến mất không nhìn thấy nữa, một lúc sau tiếng nhạc tuyệt vời cũng không còn nữa.
Họ lại quay trở về đỉnh núi Phượng Hoàng, lúc này núi Phượng Hoàng đã được khôi phục lại nguyên trạng.
Sau một hồi khải ngộ và khai trí của vị Đại Phật, Thành Trung nói với Tiểu Vũ: Con là con trai, trong tương lai con phải cần có lòng khoan dung lớn hơn để chứa đựng và gánh vác vạn vật trong thiên địa cùng với muôn ngàn chúng sinh. Đây là trách nhiệm của con”. Dược Thần cũng nói: “Sau này dù ngươi có đi đâu, chúng tôi cũng vẫn sẽ âm thầm ở bên cạnh bảo vệ ngươi”. Cô gái áo xanh không nói gì nhiều, tiện tay hái một chiếc lá đưa cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cầm trong tay, cô gái áo xanh nói: “Tương lai, ngươi nhất định phải nhớ: một mối lam duyên bên dưới một áng mây xem ra rất xa vời. Màu lam là màu của bầu trời và vũ trụ, trái tim ngươi đến lúc đó nhất định phải rộng mở, nhận ra nhiều đặc điểm hơn của sinh mệnh, đồng thời dùng cách của mình để triển hiện ra những đặc điểm đó trong vũ trụ mênh mông, không phải lúc nào cũng nhớ đến chúng tôi, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến trong tương lai ngươi không thể cùng ta từ nhỏ lớn lên”. Tiểu Vũ nghe thấy gật đầu một cách nặng nề. Từ đó cậu hạ quyết tâm: Con đường sau này dù có gặp được mối duyên phận màu lam đó hay không, thì cậu cũng phải kiên trì trên con đường tìm kiếm Pháp và tu luyện Phật pháp. Đồng thời, cậu ấy cũng biết không chỉ có Thành Trung, Dược Thần và cô gái áo xanh, mà còn có thêm nhiều vị Thần cùng các loại sinh mệnh đang âm thầm theo dõi và giúp đỡ cậu. Vì vậy, bất cứ lúc nào cậu cũng không cảm thấy cô đơn…
Hiện tại, hơn 40 năm sau khi Chính phủ quốc dân với hoa mai là quốc hoa bị Trung Cộng đánh đuổi đến Đài Loan, đại sư Lý Hồng Chí người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu truyền Pháp tại Trường Xuân vùng đông bắc Trung Quốc.
Còn Tiểu Vũ sinh ra ở phương bắc vào một đêm đông lạnh giá, từ nhỏ cậu đã được Thần điểm hóa, cậu thích màu lam và luôn suy nghĩ sâu sắc về ý nghĩa của sinh mệnh. Sau đó khi học cấp ba, vô tình đến công viên chơi, cậu thấy một nhóm người đang luyện công ở đó, ngay khi nghe đó là Pháp Luân Công, cậu đã đắc được Pháp. Ở kiếp này, da của cậu ấy cũng không lành, cậu thường có những vết sẹo lớn sau khi vô tình làm rách da. Sau khi đắc Pháp tình trạng này đã được cải thiện rất nhiều, nhưng bởi vì trong lòng cậu ấy quá coi trọng một số nguyên tắc cơ bản làm người, và cậu làm mọi việc chưa đủ viên dung, rất giáo điều, dẫn đến vấn đề da không kín miệng chưa được giải quyết tận gốc, mãi sau này gặp được cô gái áo xanh, tâm thái trong sáng, cách xử sự mọi việc viên dung của cô gái áo xanh đã ảnh hưởng sâu sắc đến cậu, kết quả vấn đề không khép kín da của cậu ấy đã dần được loại bỏ tận gốc, các vết sẹo ban đầu cũng nhanh chóng được chữa lành. Đến bây giờ cậu vẫn cảm ơn mọi người và cô gái áo xanh.
Thành Trung, Dược Thần, và cô gái áo xanh kiếp này được chuyển sinh tại một thành phố lớn ở phía tây nam. Điều kiện gia đình họ rất tốt, họ đã kết duyên với Đại Pháp khi tập thể dục trong công viên.
Quả đúng là:
Phiên âm Hán Việt:
Nhân liên hương lân bệnh nhiễu
Phụ tử thâm sơn khứ thái dược
Ngẫu ngộ phượng hoàng thị huyền cơ
Dược Thần tương bạn trường lộ giao
Phiên sơn khoa hà văn trùng giảo
Ngẫu ngộ lộ nhân giai si tiếu
Chung đáo sơn đỉnh vân vụ nhiễu
Kết duyên Cự Phật trần trung tiếu!
Diễn nghĩa:
Vì thương hàng xóm bị bệnh dày vò
Cha con vào núi sâu để hái thuốc
Tình cờ gặp được Phượng Hoàng tiết lộ huyền cơ
Dược Thần đồng hành cùng chặng đường dài
Vượt núi băng sông bị muỗi đốt
Tình cờ gặp người đi đường cười ngốc nghếch
Lên đến đỉnh núi mây mù quanh quẩn
Kết duyên cùng Đại Phật cười trong chốn hồng trần!
(1) Câu chuyện được ghi lại trong “Dụ thế minh ngôn” của tác giả Phùng Mộng Long triều nhà Minh viết (Tập 31 Tư Mã Mạo xử án ở Âm Ty), có người nói đoạn ghi chép này là từ sự mô tả tình tiết liên quan trong “Tam Quốc Chí Bình Thoại”, được phát triển gia công và hoàn thiện lại. (2) Khi Biện Hòa vào núi nhìn thấy một con chim phượng hoàng đáp xuống đậu trên một tảng đá, ông biết rằng ở đó nhất định có một kho báu, ông đã tìm thấy một miếng ngọc thô ở đó, đó là ngọc ấn của đất nước sau này – Hòa Thị Bích.
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/262100
Ngày đăng: 03-09-2022
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org