Tác giả: Thạch Phương Hành
[ChanhKien.org]
Tôi hiếm khi đưa ra nhận xét về động vật và thực vật, cũng không hay bình luận về chúng nhưng với cây hồ dương thì lại là một ngoại lệ. Tôi đã viết rất nhiều bài viết về cây hồ dương trong nhiều năm. Giờ lại đương là mùa thu, là tiết trời mà những cây hồ dương trở nên đẹp nhất và tôi không thể ngừng nghĩ về chúng, vì vậy tôi đã ngồi vào máy tính và bắt đầu viết về câu chuyện của cây hồ dương trong quá khứ.
Tôi thích những cây hồ dương vì tinh thần của chúng: sống ngàn năm không chết, chết rồi thì ngàn năm không đổ, nếu có đổ gục xuống thì ngàn năm không mục rữa. Vòng đời của nó là 3000 năm chờ đợi, 3000 năm trông mong. 3000 năm là khoảng thời gian đủ để chứng kiến bao hưng suy vinh nhục nơi trần thế. So với cây hồ dương thì đời người trăm năm vui buồn ly hợp có là bao?
Hôm qua khi đang làm việc, tôi đã nghĩ: Phật Đà từng bảo thế nhân rằng hoa Ưu Đàm Bà La 3000 năm mới nở một lần, báo hiệu rằng Chuyển Luân Thánh Vương sẽ ở nhân gian truyền Pháp độ nhân; các bậc Thánh giả và tiên tri như Jesus, Lão Tử, Khổng Tử và Socrates của Hy Lạp cổ đại đều đã xuất hiện trong khoảng thời gian 3000 năm trước. Nhân loại được các bậc Giác Giả ấy giáo hoá, từ đó mà đặt định ra tín ngưỡng, cũng đồng thời đặt định ra nền văn hoá và trải đường cho Đại Pháp giúp sinh mệnh có thể quay về mà Sáng Thế Chủ hồng truyền lúc tối hậu. Là một loài cây đặc biệt của sa mạc, hồ dương xuất hiện nhiều ở các vùng sa mạc như Tân Cương. Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp từng giảng rằng:
“Dải đất trung tâm của chủng tộc Trung Quốc thời thượng cổ trong quá khứ không phải là lưu vực sông Hoàng Hà hiện nay, mà là thuộc dải đất Tân Cương. Thời kỳ phồn thịnh nhất của dân tộc này khi đó cũng ở tại dải đất này”. (Giảng Pháp tại Lễ thành lập Phật học hội Singapore [1996])
Hoàn cảnh địa lý, khí hậu của Tân Cương thời thượng cổ khi đó khẳng định tốt hơn bây giờ rất nhiều. Nó rất thích hợp cho con người sinh sống vào thời điểm đó. Dưới sự tác động của môi trường tự nhiên, hoàn cảnh ban đầu dường như không còn phù hợp với sự sinh sống của con người, dẫn đến việc con người liên tục di cư về phía Đông.
Nếu tính một cách khái quát, bắt từ đầu thời Tây Chu (khoảng năm 1029 trước Công nguyên) đến nay (năm 2020) thì chính xác là 3000 năm.
Từ sự hình thành đất nước sơ khởi vào thời nhà Hạ, nhà Thương, đến hệ thống pháp luật và chế độ lễ nhạc đã rất hoàn chỉnh vào thời Tây Chu, trải qua sự phân tranh về tư tưởng và con người vào thời Xuân Thu Chiến Quốc thì nền tảng của văn hóa Trung Hoa về cơ bản đã được đặt định ra.
Nếu như trong truyện “Phong Thần diễn nghĩa” có đề cập đến việc bởi vì Ân Trụ Vương xúc phạm Nữ Oa Nương Nương dẫn đến đất nước diệt vong, và trong truyện “Phong Thần diễn nghĩa” việc Võ vương thảo phạt Trụ vương và quá trình thay triều đổi đại diễn dịch cho đại chiến giữa các chính Thần và tà Thần, trên thực tế, đó là để mở đường cho Khương Tử Nha phong Thần dưới sự an bài của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Cho đến hôm nay từ việc Trung Cộng do bức hại Pháp Luân Công dẫn đến thiên nộ nhân oán, rơi vào tình cảnh tứ diện Sở ca mà xét, việc các đệ tử Đại Pháp sẵn sàng mạo hiểm để nói cho mọi người biết sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công, khuyên mọi người thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng, đó đồng dạng cũng là cuộc đại chiến chính-tà, các sinh mệnh chính đồng thời thông qua đó đang thành tựu chính mình và đương nhiên những sinh mệnh tà ác là đang tiến trên con đường hủy diệt. 3000 năm thực sự là một vòng tuần hoàn. Theo lời của một người dẫn chương trình nổi tiếng thì “vòng tròn đã đầy”.
Bài viết này kể về câu chuyện xảy ra vào đầu thời Tây Chu khi một Đạo nhân, người đóng vai trò quan trọng trong quá trình Võ vương phạt Trụ, đi qua huyện Luân Đài (địa danh ngày nay, thuộc Tân Cương) ở phía Bắc vùng lòng chảo Tarim gặp phải một rừng hồ dương và hai đứa trẻ.
Vị Đạo nhân sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình đã vui vẻ trở về, khi đến khu rừng hồ dương rộng lớn ở huyện Luân Đài định nghỉ ngơi một chút thì thấy lát sau có một người đàn ông thân đẫm máu dẫn theo hai đứa trẻ tầm năm tuổi đang thở hổn hển đến. Người đàn ông ấy dường như không nhìn thấy ông, cứ nằm phịch xuống, hai đứa trẻ (một trai, một gái) có vẻ hơi đói và bắt đầu tìm kiếm các thứ xung quanh. Một lúc sau thì người đàn ông đã nằm bất động.
Vị Đạo nhân nhìn thấy cảnh tượng này vốn dĩ định ra tay cứu người đàn ông nhưng thông qua năng lực của mình ông thấy được ông ta trước đây đã làm rất nhiều chuyện xấu, kiếp này nên phải chịu nhận kết cục như vậy, riêng hai đứa trẻ vẫn có cơ hội được sống. Vậy nên ông đã giải cứu hai đứa trẻ và hỏi chúng tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này.
Hai đứa trẻ kể rằng gia đình chúng rất giàu có, sau đó có một người đàn ông không biết từ đâu đến ăn ở tại nhà chúng. Về sau người đàn ông nọ đã giết cha mẹ chúng và bắt cóc hai anh em mang đi. Bởi vì trên đường đi có quá ít người nên chúng không dám bỏ chạy, đành phải ngoan ngoãn đi theo gã ta, sau đó cả bọn gặp phải một tên cướp, người đàn ông đánh nhau với tên cướp bị thương nặng, cuối cùng thì chạy đến đây.
Do mải nói chuyện, họ vô tình đi đến dưới gốc một cây hồ dương to khỏe nhất, trời bắt đầu đổ mưa, vị Đạo nhân đã dùng thân mình che cho hai đứa trẻ khỏi ướt. Một lúc sau thì mưa tạnh và bầu trời trong xanh trở lại.
Khi họ sắp sửa rời đi thì từ bên trong cây hồ dương có giọng nói phát ra: “Xin đợi một chút rồi hẵng đi, tôi có chuyện muốn nói”.
Vị Đạo nhân bỗng minh bạch được ý tứ của cây hồ dương. Thế là ông cùng hai đứa trẻ ngồi xuống và bắt đầu lắng nghe cây hồ dương nói chuyện.
Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, đứa bé trai nóng lòng không thể đợi thêm được nữa đứng dậy rời đi, bé gái liền nói: “Ca à, chúng ta hãy đợi thêm chút nữa nhé”. Bé trai nghe theo lời khuyên, lại ngồi đợi thêm. Qua một lúc từ trên thân cây truyền ra một khúc nhạc du dương, vị Đạo nhân định thần nhìn, hóa ra cây hồ dương đang dùng phương thức âm nhạc để triển hiện trải nghiệm của chính mình! Vị Đạo nhân hỏi hai đứa trẻ xem liệu chúng có hiểu được ý nghĩa của khúc nhạc không. Cả hai đứa bé đều có căn cơ rất tốt, chúng nói hiểu được ý nghĩa của khúc nhạc ấy là gì.
Chuyện rằng cây hồ dương vốn là một vị Thần hộ Pháp trên thiên thượng, bởi vì nhìn thấy con người ở nhân gian khi không còn trọng đức hành thiện nữa sẽ làm ra đủ loại hành vi ác, cuối cùng sẽ dẫn đến kết cục bị Thần đào thải. Ông thương xót chúng sinh, nên nguyện ý chọn ở trong một hoàn cảnh khổ nhất, dùng hình tượng cái cây để minh chứng với thế nhân về sự thần kỳ của vị Chủ Thần sáng tạo ra vạn vật cũng như sự kiên cường và nghị lực của sinh mệnh, cho đến loại cảnh giới vô tư vĩ đại chỉ muốn tạo ra một hoàn cảnh sống an định cho chúng sinh chứ không có mưu cầu gì khác. Vì điều này mà nhiều bạn bè của ông và các chư Thần đã đến đây, ở giữa thiên địa mà triển hiện sự từ bi và vĩ đại của Thần.
Cho dù con người ở tầng thứ này có nhỏ bé và tầm thường đến đâu, bởi vì họ đều là con dân của Thần, Thần vẫn sẽ dùng lòng từ bi bao la của mình coi sóc chúng sinh. Khi con người được những cây hồ dương che chở thì cũng nên nghĩ rằng hết thảy đều là tạo hoá của trời đất, chúng ta nên cảm tạ vị Chủ Thần sáng tạo ra vạn vật (hay còn gọi là Sáng Thế Chủ).
Khi này trong khúc nhạc phát ra từ cây hồ dương lại có nhiều nhân tố cấu thành hơn, vừa có âm thanh mềm mại êm ái, mượt mà uyển chuyển, vừa có âm thanh phóng khoáng hào sảng, từ trong đó vị đạo nhân và hai đứa trẻ đã nhìn ra được: tuy các cây hồ dương sống ở ngoài biên giới Trung Nguyên nhưng chúng có thể biết được tại vùng Trung Nguyên đại địa đã xảy ra chuyện gì và sắp xảy ra chuyện gì. Chúng có thể thấy được vào cuối thời nhà Chu các hệ tư tưởng khác nhau liên tiếp xuất hiện, sau đó lịch sử lại diễn tiết mục “binh chinh thiên hạ”, về sau lại tiến nhập vào thời kỳ chính trị chuyên chế của các vương triều. Các triều các đại tuy rằng trên bề mặt lúc phân lúc hợp, dùng các chủng phương thức khác nhau để diễn dịch về lòng trung thành, thiện và ác, cùng với “nhân nghĩa lễ trí tín”…, nhưng kỳ thực đằng sau đó đều có các nhân tố do Thần an bài.
Nhưng rốt cuộc hết thảy những bí ẩn này có ý nghĩa gì? Khúc nhạc từ cây hồ dương đã mang đến cho họ một câu hỏi chưa có lời giải.
Khi nghe khúc nhạc này vị Đạo nhân chợt nghĩ đến việc vì những gì Ân Trụ vương đã làm mà Thần an bài khiến nhà Thương diệt vong, từ đó mới có việc ông xuống núi giúp Khương Tử Nha và Chu Võ vương phạt Trụ, nhưng mục đích căn bản của hết thảy những việc này là vì điều chi?
Tuy vị Đạo nhân có đầy đủ thần thông nhưng về điểm này thì ông cũng không tìm ra nguyên do được.
Sau đó ba người họ đã phải nếm trải rất nhiều gian khổ rồi đi đến phía Nam sa mạc Taklimakan, ở nơi đây cũng có một cây hồ dương khổng lồ. Vị Đạo nhân và hai đứa trẻ cùng ngồi xuống nghỉ ngơi. Lại có một khúc nhạc êm dịu từ thiên thượng bay đến, một lúc sau khúc nhạc ấy dường như bay vào thân cây hồ dương, qua một lúc nữa thì lại có một bản nhạc du dương từ cái cây bay ra, lúc ấy toàn bộ thân và cành của cây hồ dương đều nhảy múa theo điệu nhạc, đó thật sự là:
Thụ chi khinh diêu diệp phiêu phiêu
Tùy khúc vũ động tư thái diệu
Thụ Thần an bài lai điểm ngộ
Linh thính Thần dụ tại kim triều
Diễn nghĩa:
Cành cây lay nhẹ lá đung đưa
Hoà theo khúc nhạc múa mỹ diệu
Do Thần an bài đến điểm ngộ
Đời này lắng nghe lời Thần căn dặn
Vị Đạo nhân và hai đứa trẻ dùng tâm thái thành kính nhất để đối đãi với tình huống này, bởi họ biết rằng Thần khẳng định là đang bảo cho họ điều gì đó. Quả nhiên ngay sau đó trước mắt họ xuất hiện trang phục của các triều các đại cũng như quang cảnh sinh hoạt của con người, rồi khung cảnh bỗng mở rộng ra từ Trung Quốc đến tận bên bờ của một đại dương (Thái Bình Dương), dường như toàn bộ hoàn cảnh mà con người có thể sinh sống được đều thu vào trong đó (trái đất), tiếp đến là quang cảnh người dân bình thường bắt đầu đi xe bốn bánh, xe bò và xe ngựa ngày càng hiếm, rồi khung cảnh chuyển sang những khu vực họ đã đi qua, khi đó gió và cát ở đây mạnh hơn, rất nhiều cây hồ dương đã chết, khí hậu lúc ấy hết sức khắc nghiệt. Trường khung cảnh cuối cùng định lại ở một nhóm người ở các công viên hai tay giơ cao cao ôm bánh xe, đồng thời họ còn nhìn thấy dưới cánh tay của những người ấy có một bánh xe tròn tròn phát ra ánh sáng nhiều màu sắc rực rỡ.
Nhìn đến màn cảnh cuối cùng vị Đạo nhân bỗng vỗ đùi một cái rõ to, kiểu như “A, ta đã minh bạch rồi”, liền nói với hai đứa trẻ rằng: “Kỳ thực chúng ta chuyển sinh thành người là để tìm kiếm điều này. Đây chắc hẳn là Thần dùng những hình ảnh này để nói với chúng ta rằng vào thời đại toàn cầu hóa đó, một vị Giác Giả sẽ hạ xuống nhân gian hồng truyền Đại Pháp khiến sinh mệnh có thể thực sự đắc được Đạo! Và môn Đại Pháp này chắc chắn sẽ có biểu tượng hoặc triển hiện ra hình cái bánh xe”.
Hai đứa trẻ nghe vậy tự nhiên cũng cảm thấy rất hứng khởi. Đương khi mọi người đang vui vẻ bàn luận về sự việc này thì cây hồ dương khổng lồ bỗng lên tiếng: “Thiên thượng an bài chúng tôi đến nơi này ngoài việc để triển hiện cho con người những tạo hoá của Thần, để con người biết cảm tạ Thần thì còn có một mục đích, chính là vào lúc tối hậu, sau khi nền văn minh nơi đây gần như bị hủy diệt toàn bộ, con người sẽ tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh và sự từ bi của vị Chủ Thần sáng tạo vạn vật từ những cây hồ dương chúng tôi. Vì đến lúc đó cả giao thông và thông tin đều rất phát triển nên sẽ có nhiều cơ hội để con người nhìn thấy chúng tôi, khi những người có ngộ tính nhìn thấy được sự kiên trì và ngoan cường của chúng tôi họ sẽ hiểu được ý nghĩa và mục đích cuối cùng của sự kiên trì mạnh mẽ đó rốt cuộc là vì điều gì. Chính là để chờ đợi Tạo Vật Chủ đến giải cứu con dân của Thần thoát khỏi nguy nan! Cũng có nghĩa là, khi con người hiểu rằng làm người không những cần ngoan cường mà còn phải có lòng vị tha, rộng lượng vô tư đối với người khác, ngoài việc triển hiện cảnh giới và sự mỹ lệ của bản thân sinh mệnh ấy ra, còn phải suy xét đến vấn đề trọng đại là vì sao mình lại đến nhân gian. Hy vọng rằng đến khi ấy tất cả chúng ta đều được Sáng Thế Chủ đích thân truyền độ…” Cây hồ dương nói xong thì từ những chiếc lá chảy ra từng giọt từng giọt nước, khi vị Đạo nhân và hai đứa trẻ uống những giọt nước ấy vào rồi thì phảng phất thấy thân thể mình đã được tịnh hoá. Vị Đạo nhân nghe xong những lời trên thì minh bạch được trách nhiệm của mình, liền dẫn hai đứa trẻ lên núi Côn Luân tu hành.
Đến đời này cả vị Đạo nhân và hai đứa trẻ đều đã lần lượt chuyển sinh thành đệ tử Đại Pháp. Một trong những đứa trẻ ấy đã trở thành thợ cắt tóc. Chúng ta sẽ không nói chi tiết về những điều này.
Đây chính là:
Hồ dương thụ hạ tế linh thính
Tam nhân đồng hành Pháp duyên nghênh
Kim triều đắc Pháp đồng tâm hành
Trấn tà diệt loạn bả thiên kình
Diễn nghĩa:
Lắng nghe cặn kẽ lời cây hồ dương
Ba người cùng đồng hành nghênh đón Pháp duyên
Đời này đắc Pháp cùng nhau đồng tâm
Trấn tà diệt loạn đỡ cột chống trời
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/262050
Ngày đăng: 31-12-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org