Có một bức ảnh cưới rất đẹp, cô dâu mặc váy trắng tinh khôi, chú rể đứng bên cạnh, trời trong, biển lặng. Nhưng nếu bạn tinh ý nhìn vào ánh mắt họ, bạn sẽ thấy trong đó không phải hạnh phúc mà là mệt mỏi.
Có lẽ trong đời, ai cũng từng bắt gặp những đôi vợ chồng như thế, bên nhau, nhưng không thực sự “ở bên nhau”. Gần mà xa. Gắn bó mà lạnh lùng. Đó là tấm ảnh cưới kỷ niệm sau 10 năm kết hôn của Vinh và Phương.
Cuộc gọi lúc nửa đêm
Vinh, làm nghề lái xe đường dài. Mỗi tháng, anh chỉ về nhà đôi ba ngày. Vợ anh, chị Phương ở nhà vừa đi làm, vừa chăm con, cơm nước cho cả gia đình chồng.
Từ ngày cưới nhau, Phương luôn mạnh mẽ, luôn làm mọi thứ một mình, tự chủ trong mọi việc. Vinh nghĩ có lẽ không có mình vợ vẫn sẽ ổn, việc lớn việc bé đều giao hết cho vợ, bản thân kiếm thêm vài đồng trang trải chi phí là được rồi, không phải lo nghĩ quá nhiều.
Ngược lại Phương thường hay trách Vinh không quan tâm vợ con với nhà chồng. Cô nghĩ đây có phải là bức tranh hạnh phúc của hôn nhân hay không? Cô đang đơn độc gồng mình với cuộc hôn nhân này mà không được ai thấu hiểu, san sẻ.
Một đêm mưa lớn Phương vẫn còn đang ở bên ngoài, xe chết máy, tiền không nhiều, không thấy tiệm sửa xe, cô gọi cho Vinh mãi mà không được, trong lòng bức bối dẫn bộ về nhà. Thấy Vinh đang thoải mái xem ti vi bao nhiêu bực dọc, oán hận nổi lên cô quát mắng Vinh không ngớt:
“Anh làm gì mà mãi không nghe máy? Anh chỉ việc chạy xe rồi xem ti vi thôi à? Anh làm chồng kiểu gì vậy, anh có còn biết mình có vợ hay không? Trách nhiệm của anh bấy nhiêu đó thôi đúng không? Anh không thấy lo lắng cho vợ anh ngoài mưa gió một mình sao?”
Vinh chẳng hiểu gì vội cầm điện thoại lên xem mới biết vẫn để chế độ run đã bỏ lỡ nhiều cuộc gọi từ vợ. Bởi tính tình ít nói cùng với thói quen “không quan tâm” Vinh càng không biết nói gì, cũng chẳng biết hỏi han chuyện gì đã xảy ra, chỉ hỏi “em gọi anh có chuyện gì à?”
Trong lúc tức giận với thái độ lạnh lùng của Vinh, cô buông tay thả chiếc xe ngả nhào ầm một tiếng, nói: “tôi mệt rồi, chia tay đi”
Khi trời đất cũng không còn hòa thuận
Trong tự nhiên, Trời mang ánh sáng, Đất mang sự sống. Trời phải động, Đất phải tĩnh. Trời phải cao, Đất phải vững, thì vạn vật mới sinh sôi. Nhưng nếu Trời cũng muốn nghỉ ngơi như Đất, Đất lại muốn điều khiển như Trời, thì thế giới sẽ đảo lộn.
Con người cũng vậy. Mỗi người đều có một vị trí. Chồng như Trời, vợ như Đất. Người chồng biết gánh vác, biết che chở. Người vợ biết lắng nghe, biết dịu dàng. Khi không đứng đúng vị trí thì hạnh phúc chẳng thể tồn tại.
Gia đình là tế bào của xã hội, nếu mỗi gia đình vì không đặt bản thân đúng vị trí gây hỗn loạn trật tự, đều tan vỡ, dẫn đến một xã hội tan vỡ. Xã hội lại nằm trong một thế giới lớn hơn, nếu nhiều xã hội đõ vỡ chẳng phải sẽ kéo theo sự phá vỡ của cả thế giới. Nó như phản ứng dây chuyền kéo mọi thứ sụp đổ, điều ấy nguy hiểm không.
Khi “tôi” quá lớn, “chúng ta” sẽ không còn
Ngày nay, người ta làm gì thì thường nghĩ rằng: “Tôi có vui không? Tôi được gì?”. Nhưng yêu thương không thể nảy nở từ lòng ích kỷ, càng muốn được, càng thấy cô đơn. Càng đòi hỏi người khác hiểu mình, lại càng thất vọng.
Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi ta chịu lùi một bước, để người kia được tiến lên. Khi ta biết im lặng lắng nghe, biết cảm thông chứ không chỉ phán xét. Khi cho nhau sự quan tâm mỗi ngày, yêu không phải là “tôi đúng, bạn sai” mà là cùng nhau ngồi xuống và giúp nhau tốt lên.
Hạnh phúc không tự đến, nó là lựa chọn
Chúng ta không thể chọn sinh ra ở đâu, nhưng có thể chọn sống như thế nào. Mỗi ngày, bạn có thể chọn yêu thương, hay chọn bực bội. Chọn bao dung, hay chọn lạnh lùng.
Nếu bạn cứ nghĩ người kia phải yêu bạn trước, thì mãi mãi bạn sẽ thiếu yêu thương. Nhưng nếu bạn chọn trao đi trước, rồi bạn sẽ thấy kỳ diệu: ánh mắt kia ấm lại, bàn tay kia siết chặt hơn, và trái tim kia không còn khép kín.
Có người hỏi: “Làm sao để yêu thương trở lại? Làm sao để cuộc sống thôi khổ đau?”
Câu trả lời đơn giản hơn bạn nghĩ: hãy hiểu người khác, đặt bản thân vào vị trí của người khác, quan tâm điều họ trải qua, lắng nghe và san sẻ, mở lòng để bao dung sự thiếu sót của nhau. Nghĩ cho người khác nhiều hơn một chút, nói nhẹ nhàng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút.
Có những người chọn sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, họ không mong cầu thay đổi thế giới, chỉ mong giữ một tâm hồn trong sáng. Nhưng rồi, chính họ làm ấm lại gia đình, chữa lành những mối quan hệ tưởng chừng đã đổ vỡ.
Yêu thương không hề mất đi chỉ là chúng ta quên cách sống vì nhau.
Nếu vũ trụ này khởi nguồn từ “yêu thương”, thì nó cũng sẽ kết thúc khi yêu thương cạn kiệt. Nhưng chỉ từ lòng thiện lương, bao dung thì yêu thương lại nảy mầm.
Hạnh phúc không phải tìm ở đâu xa, nó nằm trong cách bạn đối xử với người thân yêu ngay lúc này.
Mỹ Mỹ biên tập
Xem thêm
Vạn Điều Hay