Tác giả: Quy Phàm, đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[ChanhKien.org]
Thiên mục tôi không nhìn thấy gì nhưng tôi thường hay nằm mơ và trong mơ từng màn từng màn diễn luân hồi đã xuất hiện. Tuy là mơ nhưng cảm xúc vừa mãnh liệt lại vừa chân thực, hệt như mình đang ở trong hoàn cảnh ấy vậy. Tôi phảng phất thấy mình thực sự đã trải qua trăm nghìn kiếp sống, đã có vô số trải nghiệm luân hồi. Tôi viết ra đây thành câu chuyện để chia sẻ cùng mọi người, mong rằng sẽ mang lại cho mọi người ít nhiều hữu ích.
1. Công chúa triều Thanh
Trong kiếp ấy tôi là nàng tiểu công chúa mà một vị hoàng đế triều Thanh yêu quý nhất, tôi có mái tóc dài như dải lụa, y phục tôi mặc được may từ tơ lụa tinh xảo, dáng người xinh xắn, tuổi đời đẹp như hoa, sinh ra trong gia đình Đế vương, đón nhận muôn vàn sủng ái. Còn bím tóc của Hoàng a mã thì rất dài, y phục của ông có màu vàng giống như hình ảnh được chiếu trên TV, khí chất phi phàm, nhưng tôi không thấy rõ khuôn mặt của ông. Vào ngày đẹp trời ông cùng tôi đi dạo trong ngự hoa viên, vui vẻ nói cười. Có rất nhiều cung nữ, tiểu thái giám đi theo để coi sóc, hầu hạ.
Có một cung nữ vì tật đố với tôi nên đã nói những lời mạo phạm, rồi bị tôi dùng kiếm đâm bị thương nhưng không chết, tôi lệnh cho thị vệ mang cô ấy đi “xử lý”. Vì Hoàng a mã yêu quý tôi nên ông không nói gì cả. Và người cung nữ đáng thương đã chết theo cách như vậy. Trong mơ tôi cảm nhận được sự tật đố, oán hận của cô ấy và cả lửa giận bừng bừng khi ấy của tôi. Khi tỉnh dậy tôi thấy rất khó chịu, cảm thấy thật có lỗi với người cung nữ đó.
2. Bé gái người Nhật Bản
Dường như đó là quang cảnh Nhật Bản thời cổ đại, ngôi nhà ấy thực ra là một ngôi đền, trong sân đền có một cây đại thụ rất rất cao, có khoảng sân kiểu Nhật xinh đẹp, có hành lang khá dài với tiếng chuông gió khẽ ngân nga. Khi ấy tôi sống cùng với ông bà, đó là quãng thời gian rất thanh thản và yên bình. Sau đó, không biết vì lý do gì chúng tôi phải rời đi, chúng tôi ngồi trên một chiếc kiệu do bốn người khiêng, cứ đi đi mãi, đi đến một nơi rất kỳ quái với ánh sáng quỷ mị và bốn bề tràn ngập yêu khí. Vốn dĩ do tôi có linh lực rất cao nên con yêu quái muốn ăn thịt tôi. May thay ông nội đã đến kịp thời, ông dùng pháp lực diệt trừ con yêu quái, bảo vệ tôi.
Tỉnh lại rồi mà tôi vẫn còn kinh hãi. Cuối cùng tôi cũng minh bạch được vì sao tôi lại thích Nhật Bản đến vậy, trong đời này chuyên ngành đại học của tôi là tiếng Nhật.
3. Bé trai trên nông trại phương Tây
Đó là kiểu nông trang trại lớn của người phương Tây với một vùng hoa màu mênh mang và rất nhiều gia súc, có rất nhiều công nhân sinh sống trên đó, người thì trồng trọt, người thì chăn thả gia súc. Tôi là con trai út của người chủ nông trại, vì tuổi còn nhỏ nên không thể cưỡi được những con ngựa cao lớn, bố tôi đã mua riêng cho tôi một chú ngựa con, nó rất hợp với chiều cao của một đứa bé như tôi. Tôi đặt cho nó cái tên “Tiểu Tiểu”, tôi vô cùng yêu thích chú ngựa, đã tự thân nuôi dưỡng nó. Sau đó có một công nhân vì bất cẩn đã đưa loại cỏ mà Tiểu Tiểu không ăn được cho tôi, tôi cho nó ăn xong thì nó lăn ra chết. Tôi buồn bã khóc to, kêu gào với người công nhân ấy rằng: “Ống đã hại chết Tiểu Tiểu rồi, là ông đã hại chết Tiểu Tiểu rồi”. Đêm ấy tôi tỉnh lại khi đang khóc, trong lòng khó chịu vô cùng. Bấy giờ tôi mới minh mạch được vì sao đời này tôi lại thích ngựa đến vậy.
4. Tô Ma Lạt Cô
Trong mơ tôi ngồi trong xe cùng với hoàng đế Khang Hy, khi đó ông còn là một đứa trẻ, dáng người nhỏ nhắn, mình mặc long bào vàng kim, đầu đội chiếc mũ cao cao của hoàng đế, trông vô cùng đáng yêu. Tôi ôm tiểu hoàng đế trong lòng, yêu mến đến mức chẳng nỡ rời, còn thơm tiểu hoàng đế một cái. Tỉnh lại rồi mà tôi vẫn còn thấy yêu thích tiểu hoàng đế khôn tả. Lúc tỉnh giấc trong đầu tôi hiện ra một cái tên: Tô Ma Lạt Cô. Bởi vì trong phim “Khang Hy Đại Đế” mà tôi xem có cảnh diễn rằng hoàng đế Khang Hy yêu Tô Ma Lạt Cô nên tôi có chút bối rối. Sau đó tôi tra trên mạng mới biết Tô Ma Lạt Cô là thị nữ của Hiếu Trang thái hậu, cô ấy và thái hậu tình như chị em, cũng là người thầy đầu đời của hoàng đế Khang Hy. Hoàng đế Khang Hy lúc nhỏ mắc bệnh đậu mùa, phải sống ở ngoài cung, cô thường cưỡi ngựa đi đi lại lại giữa hoàng cung và bên ngoài thăm nom tiểu hoàng đế. Tính ra thì Tô Ma Lạt Cô cũng ngang tầm bà nội của hoàng đế Khang Hy.
Vào đời này tôi sinh ra đã thích ăn thịt cừu, càng nếm càng thấy thích, tôi còn thích cưỡi ngựa, thích thảo nguyên. Tổng hợp lại tất cả điều này tôi mới dám tin một chút rằng đây là sự thật. Thời mới tốt nghiệp trung học, cha tôi đưa tôi đến Cố Cung ở Thẩm Dương và có tham quan ngôi nhà nơi Hiếu Trang thái hậu sống khi còn trẻ. Xem ra với người tu luyện thì không có việc gì là ngẫu nhiên, tất cả đều là do sợi dây duyên phận gắn kết.
5. Thiếu nữ thời Dân Quốc
Giấc mơ này có sự liên hệ sâu sắc đến những người thân bên cạnh tôi và nó đã giúp giải khai mối nghi hoặc trong tâm từ bấy lâu nay. Giấc mơ cũng giúp tôi hiểu được rằng vạn sự trên đời đều có nguyên do. Đó là vào thời Trung Hoa Dân Quốc, tôi đã đính hôn với một hạ sĩ quan của Quốc dân đảng. Tôi mua một chiếc váy cưới giản đơn, tuy chiếc váy không lộng lẫy nhưng vì đây là một cuộc hôn nhân ý hợp tâm đầu nên trên chiếc gương soi hiện lên hai khuôn mặt đầy hạnh phúc. Chúng tôi chỉ chờ đợi ngày trọng đại đến để cử hành hỷ sự. Nhưng không ngờ mọi thứ thay đổi khó lường, mẹ tôi vì chê anh ấy nghèo nên đã huỷ hôn và hứa gả tôi cho một vị tướng lĩnh cao cấp của Quốc dân đảng. Đó là một người đã có tuổi, vợ cả của ông mất rồi, giờ ông muốn tục huyền. Rất nhiều người phụ nữ vây quanh tôi như bầy ong vây lấy bông hoa, họ lựa chọn quần áo và trang sức cho tôi, xuýt xoa rằng tôi thật có phúc, có thể hưởng phúc rồi. Nhưng khi soi gương tôi thấy mình chẳng có bộ mặt vui vẻ hạnh phúc, thay vào đó là dáng vẻ của một con búp bê bị người ta điều khiển mà thôi.
Người hạ sĩ quan trong giấc mơ chính là chồng cũ của tôi ở đời này. Chúng tôi là bạn cùng lớp thời đại học, anh đã đối xử rất tốt với tôi trong tám năm, rồi đột nhiên một ngày anh nói anh đã yêu người khác và chúng tôi đã ly hôn. Tôi từng oán hận, suy nghĩ mãi cũng không thông, với người tu luyện thì không có việc gì là ngẫu nhiên, vậy thì tại sao? Cho đến tận khi tôi có giấc mơ này. Người mẹ trong đời ấy cũng là người mẹ đồng tu trong đời này của tôi, giấc mơ này đã làm chúng tôi cảm thấy thanh thản. Trước đây tôi đã đối xử với anh ấy tàn nhẫn đến vậy, hiện giờ chẳng qua là đang hoàn trả món nợ cũ, cũng là đang kết thúc một đoạn duyên phận. Sau giấc mơ này tôi không còn hận anh ấy nữa và cũng có nhận thức sâu sắc hơn về Pháp lý mà Sư phụ giảng:
“khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được” (Chuyển Pháp Luân)
Cũng có một số giấc mơ gián đoạn, tu luyện không lâu tôi từng mơ thấy mình từng là một tu sĩ khổ hạnh, tu luyện trong núi, không ăn không uống, việc tu hành khi đó thực sự rất khổ rất khổ…
Cảm xúc trong những giấc mơ ấy vô cùng chân thật, tựa hồ tôi vừa trải qua mới đây thôi, có vui vẻ, có đắm say, có tức giận, có đau khổ, có nước mắt ướt đẫm cả gối. Nhưng trời vừa hửng sáng, cho dù là giấc mộng chân thực hay cảm xúc mãnh liệt đến đâu, mọi thứ đều như mảnh trăng tàn của màn đêm, hư huyễn nhạt nhòa như chưa từng xảy ra vậy. Tôi ngộ được rằng Sư phụ muốn tôi không chấp trước vào những được mất của thế gian,
“Nhân sinh hí mộng,
Mê giả si tâm”Diễn nghĩa:
Đời người như kịch như mộng,
Kẻ mê thì si tâm
Thoái giả sinh – Hồng Ngâm III.
Đời đời kiếp kiếp chúng ta đều đã từng bị cuốn vào những chuyện yêu hận tình thù như thế, như từng màn của vở kịch, chúng làm mê cái tâm người thường. Buông cái tình của con người xuống rồi chúng ta sẽ nhìn thấu được nhân duyên của trùng trùng sự việc, hết thảy sẽ trở nên nhẹ nhàng, như ý. Tu luyện, chỉ có tu luyện mới giúp chúng ta quay trở về nhà, đó mới là ý nghĩa thật sự của việc luân hồi qua trăm nghìn năm.
Con xin khấu đầu cảm tạ ân Sư!
ChanhKien.org