Một chiều cuối tuần, mẹ dắt hai chị em Linh và An đi ăn món gà rán quen thuộc. Cả tuần hai đứa đều ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, giúp mẹ gấp quần áo, tưới cây, nên hôm nay được “thưởng” bữa gà rán giòn tan mà cả hai đều mê tít.
Gia đình hạnh phúc: Miếng gà rán của con
Mẹ gọi hai phần như mọi lần. Khi nhân viên mang đồ ăn ra, trong hai phần có miếng to miếng nhỏ không được đều nhau. Linh nhanh tay chọn miếng to hơn, An ngồi nhìn chằm chằm miếng còn lại, mím môi:
– Mẹ ơi… sao chị được ăn miếng to? Con cũng muốn ăn miếng to!
Mẹ cười nhẹ nhàng nói:
– Ừ, chị lớn hơn con, mẹ để chị ăn miếng to hơn chút xíu.
Mẹ khẽ cười, chỉ vào miếng gà nhỏ trong tay An:
– Con thử nghĩ xem: ăn thêm một chút thịt thì có giúp mình học giỏi hơn, hay thông minh hơn không?
An tròn mắt, lắc đầu khe khẽ.
– Thấy chưa? Không thông minh hơn đâu. Nhưng nếu vì một miếng gà mà con cảm thấy ấm ức, thì cái tâm đó mới khiến con buồn mãi. Lâu dần sẽ thành ganh tỵ. Mà nếu con hay ganh tỵ, hay so đo, thì bạn bè sẽ không thích chơi với con nữa đâu.
An cúi đầu, im lặng một lúc. Mẹ lại nói tiếp, dịu dàng nhưng hơi nghiêm:
– Mà con thử nghĩ tiếp xem, nếu cứ tranh giành, rồi cãi nhau với chị vì một miếng gà, thế thì có vui không?
An lắc đầu, gương mặt bắt đầu xị xuống.
– Không vui thì lần sau mẹ không dẫn đi ăn nữa đâu. Đi ăn là để vui, để thưởng cho sự ngoan ngoãn. Có đồ ngon ăn, mình phải biết mừng chứ, đúng không? Có phải con nên nói: “Chúc mừng chị có miếng gà to nhé!”? Nói thế chị sẽ vui lắm đấy.
An ngẩng lên nhìn mẹ, rồi quay sang Linh, lí nhí:
– Chúc mừng chị… có miếng gà to…
Linh ngạc nhiên một chút, rồi phá lên cười, đẩy miếng gà to về phía em:
– Vậy chị tặng lại miếng này cho em. Em chúc mừng chị làm chị vui, nên chị cũng muốn em vui!
Cả ba mẹ con bật cười.
Và trong tiếng cười rôm rả, miếng gà rán thơm phức hôm ấy dường như cũng thấm vị yêu thương đậm đà hơn mọi khi.
Chia sẻ là thế. Yêu thương là thế. Miếng ăn nhiều hay ít không quan trọng, cái tâm biết mừng cho người khác mới cần được nhân rộng.
Mỹ Mỹ
Xem thêm
Vạn Điều Hay