Vào thời nhà Thanh, có một Phủ quân (Tuần phủ) ở Giang Tây rất kiêu ngạo và càn rỡ, không ai dám bàn chuyện đúng sai với hắn. Người quen gặp hắn trên đường, cũng chỉ có thể nhìn với ánh mắt bất mãn. Tổng phiên (tên gọi khác của Bố chính sứ nhà Thanh, đứng sau Phủ quân) ở đó là người trông coi chính sự rất liêm minh công chính, danh tiếng rất tốt. Có lần gặp một vụ trọng án, hai người bất đồng quan điểm nên xuất hiện ý kiến đối lập trong nhiều vấn đề. Tổng phiên kiên trì ý kiến của mình, không nghe theo Phủ quân. Vì vậy Phủ quân rất oán hận, lên kế hoạch loại bỏ cái gai trong mắt này. Tổng phiên càng nghĩ càng lo lắng, nhưng lại không nghĩ ra cách nào để tránh, muốn từ chức cũng không được.
Vào một đêm tối trăng thanh gió mát, Tổng phiên cởi quan phục, tháo mũ quan, vì không ngủ được nên đi lang thang một mình trong khoảng sân vắng. Lúc này xung quanh không có người, nghĩ đến chuyện mình gặp phải, ông không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.
Đến một ngày nọ, Tổng phiên trong tâm rất phiền muộn, thần sắc ảo não. Một người phụ nữ làm việc giặt giũ trong phủ nhìn thấy ông, liền đi đến trước mặt chủ nhân, hành lễ và nói: “Đại nhân là Tổng phiên một tỉnh, tuyên dương đạo đức, nên ung dung thay triều đình giáo hóa mới phải, không nên vì những chuyện vặt vãnh mà như vậy! Tại sao ngài cả ngày cứ nhíu mày thở dài, như thể trong lòng có chuyện đại sự mà không thể giải quyết được? Nô tỳ từng nghe người ta nói, chủ nhân có ưu sầu là sỉ nhục của kẻ làm bề tôi. Nếu như ngài có chuyện, sao không nói cho người nô tỳ hèn mọn này? Đừng nghĩ rằng nữ nhân không thể nghĩ ra cách giải quyết khó khăn!”.
Người phụ nữ thợ giặt này mới đến nha môn khoảng một tháng trước. Phu nhân vừa nhìn cô ấy thì đã rất thích, hỏi ra mới biết là đồng hương. Cô ấy khoảng ba mươi tuổi, là một góa phụ không nơi nương tựa, đi thuyền đến Dự Chương, dự định làm nô tỳ cho một gia đình giàu có. Tuy nhiên, cô có vẻ ngoài duyên dáng ưa nhìn, thận trọng cứng rắn, ăn nói lại sắc sảo, khiến người khác yêu thích, khác hẳn với những phụ nữ bình thường. Tổng phiên cũng cảm thấy rằng người phụ nữ này không tầm thường. Ông thở dài và nói: “Cô là góa phụ xuất thân từ gia đình nghèo khó, ta làm sao nói cho cô được?”
Người phụ nữ thợ giặt hỏi: “Có phải Phủ quân sẽ làm điều gì đó bất lợi cho đại nhân không?”. Tổng phiên khi nghe thấy điều này từ cô ấy thì không khỏi ngạc nhiên.
Người phụ nữ lại nói: “Đại nhân không cần lo lắng, Phủ quân là người trầm mê tửu sắc, không có mưu tính sâu xa. Tai họa này tôi có thể hóa giải cho đại nhân.” Tổng phiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng hỏi cô ấy có cách nào hay không? Người phụ nữ nói: “Xin đợi ngày mai.”
Ngày hôm sau, người phụ nữ thợ giặt dậy từ sáng sớm, hai tay bưng một chiếc khay tinh xảo, trong khay đặt món chân gấu nướng. Mùi thịt nướng đó thật hấp dẫn, chỉ khiến người ta nóng lòng muốn nếm thử ngay một miếng. Cô ấy bảo Tổng phiên nhanh chóng phái người đem tặng cho Phủ quân. Sau khi Phủ quân ăn chân gấu, cảm thấy hương vị rất ngon nên không thể không viết một bức thư cho Tổng phiên để bày tỏ lòng cảm tạ. Khi Tổng phiên đến gặp Phủ quân, Phủ quân gấp gáp hỏi: “Hương vị món ngon mà ông tặng, trong phủ ông sao có thể có một đầu bếp giỏi như vậy? Đầu bếp trong phủ ta so ra còn kém!”. Tổng phiên vội vàng nói: “Có một phụ nữ thợ giặt vừa mới đến, ban đầu cũng không biết cô ấy giỏi nấu ăn. Nếu Phủ quân cảm thấy món ăn cô ấy nấu vừa miệng, chỉ cần để cô ấy đến phủ điều chỉnh khẩu vị cho ngài là được rồi”.
Phủ quân rất cao hứng. Tổng phiên trở lại phủ nói với người phụ nữ thợ giặt về việc này. Cô ấy ngồi lên xe, vui vẻ đi.
Khi Phủ quân nhìn thấy người phụ nữ có vài phần tư sắc thì không khỏi rung động. Người phụ nữ sóng mắt lưu tình, nháy mắt với Phủ quân. Phủ quân lập tức thích thú đến mức không biết phải làm gì, liền để cô lưu lại trong phủ, còn mời Tổng phiên đến nhà mình vui vẻ uống rượu. Tất cả các món ăn trong bữa tiệc đều do người phụ nữ thợ giặt làm, không món nào giống với người khác.
Sau đó, Phủ quân thường muốn tiếp cận người phụ nữ này, nhưng cô ấy rất thông minh, luôn đùa giỡn khiến Phủ quân nhịn không nổi. Một ngày nọ, Phủ quân tìm được cơ hội, ép cô vào lan can trong góc tường, bảo cô ước định thời gian hẹn gặp. Người phụ nữ nói: “Đại nhân thân phận cao quý, tôi là một nữ nhân hèn mọn, sao có thể chung chăn gối với ngài được!”. Phủ quân mặt dày mày dạn quấy rầy, cô ấy mới đáp ứng và hẹn gặp. Cô nói: “Tối nay, xin ngài hãy đợi tôi ở Lưu Ỷ Hiên, phía nam phòng ngủ!”.
Phủ quân đợi được đến tối cũng không dễ dàng, lúc này trời đã sang thu, thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Ngay khi mặt trời lặn, Phủ quân mặc một chiếc áo khoác lụa, phe phẩy quạt lông vũ, ngồi trên một chiếc ghế lớn dưới giàn dạ hương ngoài Lưu Ỷ Hiên và chờ đợi. Một lúc sau, người phụ nữ thợ giặt đi tới, hai tay bưng một chậu nước, nói với Phủ quân: “Đại nhân ngồi chờ một lát, giặt xong tôi sẽ phục vụ ngài”. Phủ quân gật đầu, trong tâm sướng đến mức không biết phải làm sao.
Người phụ nữ thợ giặt bước vào Lưu Ỷ Hiên, sau đó không lâu, chỉ nghe thấy những tiếng “soạt… soạt”, như thể ai đó đang dùng kim chọc lỗ trên giấy dán cửa sổ. Phủ quân ngẩng đầu lên nhìn, thấy một luồng khí trắng như bạc phát ra từ từng lỗ kim đột nhiên bao quanh toàn bộ cơ thể ông. Phủ quân lo lắng nhảy cẫng lên, luồng khí trắng kia cũng theo ông lên xuống, hơn nữa không ngừng tuôn ra, càng quấn càng chặt, giống như một chiếc lưới đánh cá, trong chốc lát đã tóm lấy ông ấy. Lưới dần dần trở nên chặt hơn, khiến Phủ quân bị trói chặt đến mức không thể di chuyển. Sau đó lại có một thanh đao sắc bén sáng lóa, bay xung quanh ông, sát thân thể đến nỗi đặt không nổi một sợi tóc vào giữa. Người phụ nữ thợ giặt nói qua cửa sổ: “Tặc tử tham lam! Ngươi đã đi quá xa trong việc khi phụ người khác, ta sẽ cắt ngươi thành từng miếng thịt để giải hận cho người dân Dự Chương!”.
Phủ quân sợ đến toàn thân run rẩy, vội vàng cầu xin cô tha mạng, gọi cô là thần tiên, lão lão, Bồ Tát, gọi đủ từ xưng tụng cô, cũng không biết đã gọi mấy trăm, mấy nghìn lần.
Người phụ nữ lại nói: “Tổng phiên đại nhân là hy vọng và tấm gương của người dân toàn tỉnh, sao ngươi lại coi ông ấy như kẻ thù? Hôm nay ngươi phải giao ước với ta: không được tham ô, không được ghen ghét đồng sự, không được hoang dâm hưởng lạc, không được tàn ác hại người. Ta ở trên đỉnh núi Tây Sơn, một sớm một chiều là có thể cưỡi gió đến đây, có thể nhìn thấy hành động của ngươi, hiểu rõ tâm ý của ngươi. Dù là ngàn dặm hay vạn dặm, trong một hơi ta liền có thể đến được!”.
Phủ quân tuân mệnh, phát lời thề sẽ không làm trái giao ước. Lúc đó, người phụ nữ thợ giặt mới từ trong Lưu Ỷ Hiên đi ra, nói thêm rằng: “Ngươi hãy tự thu xếp ổn thỏa, ta đi đây!” Sau đó, đám khói trắng kia liền bao quanh cô ấy, giống như một tia chớp hướng về phía Tây, thoáng chốc liền không thấy nữa.
Phủ quân trấn tĩnh lại, mở mắt ra nhìn, thấy tóc, râu, lông mày, y phục… của mình đều bị cắt xuống, phủ một lớp dày trên mặt đất. Nhìn lại chính mình thì như quả trứng bị bóc vỏ, quả bầu bị lột da, trần trụi không mảnh vải che thân. Suốt ba tháng sau đó, ông ta không làm việc, cũng không tiếp khách. Về sau, hành vi của Phủ quân quả thực đã cải biến theo chiều hướng tốt hơn, mối quan hệ với Tổng phiên cũng cải thiện đáng kể.
Epoch Times Tiếng Việt