Có người cả đời miệt mài làm việc, mưu cầu đủ thứ, thế nhưng mãi chẳng thấy phúc đến. Có kẻ sinh ra trong nhung lụa, bước chân đâu đâu cũng như có ánh sáng soi đường, không cần phải cố gắng quá nhiều mà vẫn có được. Người ta thường gọi đó là “cái số”, là “Trời định”. Nhưng nếu ta nhìn kỹ, đi sâu vào từng hoàn cảnh của đời sống, có lẽ ta sẽ thấy một điều: Trời có thể ban phúc, nhưng muốn giữ được hay không, là ở lòng người.
Tại sao lại nói như vậy?
Lòng người tuy ta không nhìn thấy, nhưng lại là thứ quyết định tất cả. Người có tâm tốt, dù nghèo khổ, vẫn luôn giữ được sự thanh thản. Kẻ tâm xấu, dù quyền cao chức trọng, sớm muộn cũng chuốc lấy tai ương.
Phúc báo không phải là món quà rơi xuống từ trời cao một cách ngẫu nhiên, mà giống như mạch nước ngầm, chỉ khi đất đai tơi xốp, trong lành, nước mới trồi lên được. Còn đất chai sạn, đầy độc tố, thì có trời ban mưa, mạch cũng khô cạn mà thôi.
Tôi từng gặp một cụ già bán vé số ở góc chợ quận 5. Trời mưa, ai cũng chạy lo thân, riêng cụ thì loay hoay che mấy tờ vé số bằng tấm nilon rách. Một người phụ nữ bước tới, không hỏi han, dúi đại vài tờ tiền vào tay cụ, rồi bỏ đi. Cụ ngẩng lên, mắt ướt nhòe, mỉm cười: “Mỗi tấm vé là một hy vọng người ta gửi gắm, mình không giữ cẩn thận, coi như phụ lòng tin.”
Tôi lặng người. Một con người già yếu, nghèo khổ, nhưng vẫn giữ trong lòng sự tử tế. Một người như vậy, cho dù nghèo, cũng đang âm thầm gieo trồng phúc báo.
Xã hội hôm nay người ta hay nghĩ rằng tiền tài, danh vọng, địa vị là dấu hiệu của phúc báo. Nhưng nhiều khi đó chỉ là hoa trái tạm thời, chưa chắc có gốc rễ sâu bền. Có những gia đình bề ngoài giàu sang, nhưng trong nhà con cái ganh ghét, vợ chồng lạnh nhạt, cha mẹ cô đơn.
Có những người được cả xã hội tung hô, nhưng đêm về lại sống trong nỗi lo sợ mất danh, mất chỗ đứng. Nếu tâm không sáng, lòng không thiện, thì thứ có được cũng chỉ là tạm bợ.
Ngược lại, có những người âm thầm sống thiện lương, không phô trương, không tranh giành, nhưng lại luôn được quý nhân giúp đỡ, con cái hiếu thuận, nội tâm bình an. Họ giống như cây cổ thụ giữa trời, không phô trương sắc lá, nhưng gốc rễ cắm sâu vào đất, vững chãi trước phong ba.
Tôi từng hỏi một người Thầy
“Sao có nhiều lúc con thấy người sống ác vẫn sung sướng, còn người tốt lại chịu thiệt?” Thầy mỉm cười: “Lúa chín phải cúi đầu. Ác giả có thể tạm hưởng, nhưng thiện báo là đường dài. Trời cao có mắt, chẳng bỏ sót ai.”
Càng lớn, tôi càng thấy rõ một điều: lòng người là nơi phát xuất mọi điều lành dữ, bạn có cảm nhận giống tôi không. Khi tâm đầy đố kỵ, tham lam, sân hận, ta sẽ vô tình thu hút những điều tiêu cực đến với mình, như căn nhà nặng mùi u uất, ai cũng muốn tránh xa. Khi tâm ta rộng mở, bao dung, thiện lương, thì ngay cả trong nghịch cảnh, cũng sẽ có ánh sáng chiếu rọi.
Người ta hay cầu trời ban phúc, mà quên rằng trời chỉ giúp những ai biết tự giúp mình. Cầu mà không sửa mình, chỉ là lời nói trống rỗng. Còn biết quay vào lòng, gột rửa cái ác, cái xấu, cái ích kỷ trong tâm, thì dù không cầu, phúc cũng sẽ tự đến.
Trong đời sống hôm nay, giữa phố phường ồn ào, giữa những bon chen không dứt, người giữ được thiện tâm không phải là kẻ yếu, mà là người có nội lực mạnh mẽ. Bởi sống lương thiện không dễ, nhưng lại dễ bị hiểu lầm, dễ bị lợi dụng. Nhưng đó lại là con đường duy nhất dẫn đến phúc báo thật sự, vì chỉ người có tâm thiện mới biết trân trọng và nuôi dưỡng những điều tốt lành.
Phúc báo không phải là tờ vé số trúng độc đắc, mà là lòng bình an giữa những ngày giông bão. Không phải là ngôi nhà lớn, mà là tiếng cười ấm áp trong bữa cơm đạm bạc. Không phải là việc được người đời tung hô, mà là có thể yên giấc khi đêm về, biết mình đã không làm điều gì trái với lương tâm.
Nguyên Tác An Hậu
Vạn Điều Hay