Bạn không cần trở thành ngọn đuốc – nếu bạn là ngọn đèn nhỏ giữ ấm cho ai đó qua đêm tối.
Người ta thường dạy chúng ta phải thành công rực rỡ, phải giỏi giang vượt trội, phải trở thành một ngọn đuốc chói lòa giữa đêm đen. Nhưng nếu cả đời này ta không rực rỡ thì sao?
Thì cũng chẳng sao cả.
Bởi sống có ý nghĩa, đâu nhất thiết phải sáng chói như mặt trời. Trong vũ trụ rộng lớn, vẫn có chỗ cho những vì sao mờ, cho ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn nhỏ nơi góc tối – âm thầm nhưng bền bỉ, ấm áp mà kiên cường.


Có người sinh ra để vá trời lấp bể, có người lại chọn đắp lũy xây thành. Không phải ai cũng cần trở thành ánh hào quang, bởi chính những điều bình thường, lặng lẽ, mới giữ cho thế gian khỏi rơi vào tối tăm.
Từng có một Khương Tử Nha như thế.
Suốt tuổi trẻ, ông chỉ là kẻ bán cá nghèo khổ, sống lặng lẽ bên dòng Vị Thủy. Người đời cười chê ông vô dụng, khi thấy ông ngồi câu cá bằng lưỡi câu thẳng. Nhưng ông chỉ mỉm cười: “Ta câu kẻ có chí, chẳng phải cá.”
Bảy mươi tuổi, ông gặp Chu Văn Vương. Khi ấy, ông đã sẵn sàng – bởi ông chưa bao giờ ngừng giữ vững chí hướng và một nội tâm sáng. Đến lúc thời cơ gọi tên, ông đứng dậy, và góp phần thay đổi cả thiên hạ.
Điều khiến người ta nể phục, không phải vì ông đã làm nên đại nghiệp, mà vì ông đã sống qua bảy mươi năm không từ bỏ chính mình.


Chúng ta cũng thế. Có thể không ai biết tên, không ai tung hô, không ai đặt lên bục cao. Nhưng nếu sống tử tế, sống đủ đầy trong cái nhỏ bé, thì cũng đã là một dạng rực rỡ.
Một chiếc lá không cần trở thành hoa để có giá trị. Lá xanh – là đã đẹp.
Một ngọn đèn không cần chiếu sáng quảng trường – chỉ cần sưởi ấm một người trong đêm lạnh, thế là đủ.
Những người âm thầm giữ phố phường sạch đẹp, giữ mái nhà yên ấm, giữ lũ trẻ nên người – họ là ánh sáng không tên, nhưng không thể thiếu.
Nếu hôm nay bạn chưa thành công, chưa được công nhận, chưa thấy ánh sáng nơi cuối đường – cũng đừng vội buồn.
Chỉ cần bạn sống lương thiện, sống ngay thẳng, làm tốt điều nhỏ nhất trong tầm tay – thì đó đã là một đời người đáng trân trọng.


Bạn không cần là lửa – nếu bạn là một dòng suối mát.
Bạn không cần hét lớn giữa đám đông – nếu bạn thích hát thầm trong lặng yên.
Bạn không cần trở thành ngọn đuốc – nếu bạn là ngọn đèn nhỏ giữ ấm cho ai đó qua đêm tối.
Hãy sống bình thường – nhưng tử tế.
Hãy sống lặng lẽ – nhưng vững vàng.
Bởi vì mỗi người mang trong mình một nhịp điệu riêng, một ánh sáng riêng.
Và chính điều đó – làm nên vẻ đẹp thực sự của một đời người.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Vạn Điều Hay