Friday, August 22, 2025

Tôi thích một người có sự đàng hoàng đến lạ lùng thật

Liên Quan
Click Xem

Tôi từng thích một người chẳng có gì, ngoài sự đàng hoàng đến lạ lùngTôi từng thích một người chẳng có gì, ngoài sự đàng hoàng đến lạ lùng
Tôi từng thích một người chẳng có gì, ngoài sự đàng hoàng đến lạ lùng

Sự đàng hoàng hiện lên trong cách một người sống trọn vẹn với nhân cách của mình, ngay cả khi không ai nhìn thấy, không ai ghi nhận.

Sự đàng hoàng đôi khi không cần ánh hào quang hay thành tựu để chứng minh.

Tình yêu đầu đời của tôi dành cho một người đàn ông mà cả cuộc đời gần như chỉ toàn là thử thách. Một người sống đơn độc, giữa những ngày tháng nhọc nhằn nhưng chưa bao giờ mất đi sự tử tế.

Tôi quen anh trong một buổi chiều mưa, khi đoàn tàu dừng lại lâu bất thường vì sự cố kỹ thuật. Tôi đang chờ xe buýt ở gần đoạn giao đường ray thì thấy anh, một người gác chắn tàu trong chiếc áo mưa cũ kỹ, chân đi ủng rách, đang một mình ra hiệu điều phối. Anh không nổi bật, nhưng cách anh lặng lẽ đứng đó, giữa gió lạnh và bụi tàu, khiến tôi bất giác nhìn theo. Đó là lần đầu tiên tôi chú ý đến một người mà cả khu phố có lẽ chẳng mấy ai nhớ mặt, nhớ tên.

Tôi về tìm hiểu mới biết anh tên Lâm. Nhà anh ở ngay sau trạm gác, là một căn phòng trọ lụp xụp chưa đầy 15m². Mẹ anh mất từ khi anh còn học lớp 2 vì bệnh suy thận, cha bỏ đi không lâu sau đó. Từ nhỏ anh sống với bà ngoại, một người bán ve chai già yếu, không chữ nghĩa. Bà mất lúc anh 17 tuổi, bỏ học giữa chừng và phải làm thuê đủ thứ nghề để tồn tại, nào là phụ hồ, rửa xe, bốc vác, thậm chí từng làm bảo vệ đêm ở một công trường bỏ hoang.

Có một lần, anh kể rằng có hôm không có tiền ăn, phải ngồi cả buổi trước chợ đợi người ta cho cơm từ thiện. Nhưng anh không than. Anh nói, “Lúc đó đói thật, nhưng thấy mấy đứa nhỏ co ro dưới mái hiên còn đói hơn, tự nhiên không dám than nữa.”

Chuyện tình cảm của chúng tôi bắt đầu sau một ly cà phê tôi mang đến vào một sáng đầu đông. Tôi không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến anh, người đàn ông giản dị đến mức tưởng như sẽ chẳng có gì để nhớ. Nhưng rồi khi tôi biết anh đọc sách cũ, biết lắng nghe, biết im lặng khi người khác yếu đuối và biết cúi đầu chào cả những người chẳng bao giờ để mắt đến mình, tôi hiểu trái tim mình đã không còn lối quay về.

Tôi tỏ tình. Và như thể mọi câu chuyện đẹp đều bắt đầu bằng một lời từ chối, anh lặng lẽ nói: “Anh không đủ tốt. Anh không có gì trong tay, anh sợ làm em khổ.”

Tôi cười mà mắt cay xè. Tôi nói tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần anh, một người mà giữa đời này, vẫn còn sống ngay thẳng và đàng hoàng, dù không ai bắt anh phải như vậy. Nhưng anh vẫn lắc đầu. Anh không dám tin rằng mình xứng đáng được ai yêu thương.

Tôi nói tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần anh, một người mà giữa đời này, vẫn còn sống ngay thẳng và đàng hoàng, dù không ai bắt anh phải như vậy.Tôi nói tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần anh, một người mà giữa đời này, vẫn còn sống ngay thẳng và đàng hoàng, dù không ai bắt anh phải như vậy.
Tôi nói tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần anh, một người mà giữa đời này, vẫn còn sống ngay thẳng và đàng hoàng, dù không ai bắt anh phải như vậy.

Tôi biết cuộc sống đã khiến anh chai sạn. Từ nhỏ đến lớn, không ai dạy anh cách đón nhận tình cảm, không ai từng chọn anh, nên anh cũng chẳng tin có người sẽ chọn mình thật lòng.

Rồi một đêm đông lạnh, khi đang kéo cần chắn trong ca trực muộn, anh bị tai nạn. Một chiếc xe tải không thắng kịp đã tông trúng anh ngay tại trạm. Anh bị thương nặng, xuất huyết nội, được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.

Không có người thân nào đến, không ai nhận anh, tôi đến thì anh đã hôn mê. Trong sổ tay anh để trong áo, tôi tìm thấy một mảnh giấy ghi lời nhắn chưa gửi: “Nếu một ngày anh đủ can đảm, anh sẽ nói rằng anh thương em. Nhưng xin lỗi, hôm nay anh vẫn chưa đủ can đảm.”

Anh không tỉnh lại nữa.

Sau đó tôi phải đứng ra ký giấy, lo liệu mọi việc. Những người từng không nhìn mặt anh, hàng xóm từng xem anh như người vô hình, bỗng xuất hiện để tranh nhau số tiền hỗ trợ từ vụ tai nạn. Họ nói anh là cháu, là họ hàng xa, ai cũng muốn một phần. Chỉ có tôi, là người anh chưa từng dám gọi là “người yêu”, đứng lặng lẽ bên quan tài lạnh ngắt.

Tôi không nghĩ cuộc đời anh là bất hạnh nhất. Nhưng tôi chưa từng thấy ai sống một đời tử tế đến thế, trong khi chẳng ai từng tử tế với anh.

Cái khiến tôi nhớ anh không phải vì anh nghèo, mà là vì anh chưa từng để nghèo khó hay bất công khiến mình trở thành người cay nghiệt. Trong một thế giới mà nhiều người chọn buông xuôi, chọn tính toán, chọn mặc kệ… thì anh vẫn chọn đứng chắn đường ray mỗi ngày, lặng lẽ, đúng giờ, không trễ hẹn với cuộc đời dù chẳng ai nhìn thấy.

Nếu có ai đó đang đánh mất niềm tin vào con người, vào yêu thương, vào điều tử tế… hãy nghĩ đến anh. Một người chẳng có gì để mất, chẳng có ai để nương tựa, nhưng vẫn chọn sống như thể thế giới này xứng đáng để mình tốt với nó.

Vì đến cuối cùng dù không còn ai bên cạnh, anh vẫn là người gác tàu đứng thẳng lưng giữa đời, giữ cho người khác được an toàn, dù chẳng ai giữ lại được anh.

Tú Uyên biên tập

Xem thêm

Vạn Điều Hay

Thiên thư "Chuyển Pháp Luân" - vạn năm khó gặp - Click xemspot_img
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
spot_img
Xem nhiều

Vì sao có nhân loại

Đại sư Lý Hồng Chí là người sáng lập môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công. Môn tu...

Bài liên quan

Cảnh sát đang luyện khí công - Click học miễn phíspot_img
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x