Trong tuyệt cảnh, Tướng Washington giống như một người độc hành mang trên vai gánh nặng rất lớn, sức nặng của cả một quốc gia mới thành lập, tất cả đều đặt lên vai ông. Không có một bờ vai nào khác để dựa, cũng không một ai có thể thế vào chỗ của ông.
Sau trận Trenton, binh đoàn Philadelphia do không thể vượt sông nên không thể tham chiến, cả tập thể cảm thấy rất thất vọng. Thủ lĩnh của họ, Tướng John Cadwalader, là một quý ông cao lớn và dũng mãnh, một doanh nhân giàu có một phương ở Philadelphia. Trước chiến tranh, họa sĩ quân đội Charles Peel đã vẽ một bức tranh sơn dầu “Tướng Cadwalader cùng người vợ xinh đẹp và cô con gái thanh tú” (John and Elizabeth Lloyd Cadwalader and their Daughter Anne). Bức tranh tuyệt đẹp này đã xuất hiện trong nhiều cuốn sách về lịch sử Mỹ quốc, triển hiện cho thế hệ tương lai thấy phong cách trang nhã, phục sức tinh xảo của các gia đình người Mỹ thời bấy giờ.
Tướng Cadwalader lớn lên ở Trenton, New Jersey, phía bên kia của Philadelphia. Ông quen thuộc từng ngôi nhà, từng gốc cây ở đó, nhưng lại không thể tham gia trận chiến Trenton vốn khiến cục diện xoay chuyển. Rất nhiều người đi theo Tướng Washington không thể phân biệt được sự khác biệt giữa Đông Tây Nam Bắc Trenton, nhưng đều đã tham gia vào cuộc chiến này và để lại một dấu ấn vinh quang rực rỡ trong cuộc đời họ. Còn Tướng Cadwalader, người con của Trenton, lại không thể tham gia vào cuộc chiến được định sẵn là sẽ ghi vào sử sách này! Thật không cam tâm! Vì vậy, vào ngày 28/12/1776, Tướng Cadwalader đã dẫn đầu đội dân quân Philadelphia vượt qua sông Delaware, đến Burlington để tấn công quân địch. Tuy nhiên sau trận Trenton, quân Anh tại Burlington và Bordentown gần đó đều đã rút lui. Tướng Cadwalader và quân của ông không thể làm gì, thậm chí còn thất vọng hơn. Tướng Cadwalader không muốn quay trở lại doanh trại, ông ngồi ở bên kia sông và hét lên với Tướng Washington rằng: “Hãy đánh một trận nữa! Hãy qua sông đánh một trận nữa! Hãy đuổi người Anh ra khỏi New Jersey!”
Ngoài Tướng Cadwalader cùng quân đoàn của ông, trong doanh trại cũng có một số sĩ quan yêu cầu Tướng Washington vượt sông và chiến đấu tiếp! Chiến trận vô cùng cấp bách, không thể tránh né, nếu không tấn công, quân địch rồi cũng sẽ tiến đánh.
Sau trận Trenton làm chấn động lục địa Âu Châu, Cornwallis vốn đang trên đường về Anh thăm người thân, đã quay trở lại New York, dẫn một đội trọng binh của Anh đến Trenton và Princeton ở New Jersey. Miền Đông Mỹ quốc cuối năm rất lạnh, mưa tuyết mấy ngày làm đường lầy lội khiến đại đội nhân mã hành quân rất khó khăn, nhất là đồ quân nhu cho hỏa pháo, rất khó di chuyển trong bùn. Hơn nữa, ngay khi quân đội của họ đặt chân lên vùng đất New Jersey, suốt từ dải đất Newark gần New York đến vùng nội địa New Jersey, ven đường đều có dân quân New Jersey tập kích tấn công. Suốt chặng đường họ phải đọ súng với đám dân quân “xuất quỷ nhập thần”, một bên ở ngoài ánh sáng, một bên trong bóng tối bắn vài phát rồi bỏ chạy, đã khiến quân Anh phải vất vả chống đỡ. Họ như chim sợ cành cong, khiến việc hành quân ở trong bùn lầy càng khó khăn hơn. Tuy nhiên, mấy chục vạn quân chính quy đang dồn ép New Jersey, chênh lệch địch – ta có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lời khẩn cầu của vị tướng quân
Tướng Washington không những phải đối diện với áp lực đại binh của quân địch, mà còn phải đối diện với những vấn đề lớn hơn cần giải quyết trong nội bộ. Lục quân Lục địa thắng trận, nhưng trước mắt thì thấy khó có thể tiếp tục giao chiến, vì theo thời hạn nghĩa vụ quân sự do Quốc hội chế định, phần lớn binh sĩ sẽ chỉ phục vụ cho đến ngày cuối cùng của năm, ước tính sẽ có hơn 6,000 người rời đi. Những binh sĩ đã chịu đựng đói khổ lạnh lẽo quá lâu trong doanh trại sẽ nóng lòng muốn trở về nhà. Trong trận Trenton, trời lạnh tuyết dày đã khiến binh lính hành quân kiệt sức, nhất là trên hành trình vượt sông, gió bấc và băng trôi đã khiến rất nhiều thuyền không thể cập bến, chao đảo cách bờ 2~3 mét. Một số lượng lớn binh sĩ chỉ có thể xuống thuyền lội vào bờ, trời mưa tuyết dày khiến vớ giày và quần áo của họ đều ướt sũng, lạnh cóng thấu xương, cũng khiến rất nhiều binh sĩ đổ bệnh sau khi trở về trại. Sức mạnh tinh thần chèo chống cho họ chính là sẽ sớm được về nhà. Lò sưởi ấm áp trong nhà, các thành viên trong gia đình đang trông ngóng họ về nhà để cùng nhau ăn mừng năm mới. Vậy nên những ngày cuối năm, binh lính hết thời gian tham gia nghĩa vụ sẽ bắt đầu xuất ngũ một lượng lớn. Đặc biệt là quân đoàn Massachusetts dũng cảm, họ đã bắt đầu từ trận phòng ngự ở Boston, một đường khói bụi, theo Tướng Washington đến New York rồi lại rút về New Jersey, nay đồng loạt rời đi, hơn nữa khí thế đang tràn đầy. Họ đã sớm tính toán, trở lại Boston tiếp tục đánh du kích, đánh ở đâu? Trên biển! Họ sẽ khởi nghiệp từ sự nghiệp cướp biển đầy hứa hẹn! Chuyên cướp những con tàu chở đầy hàng tiếp tế từ Anh quốc đến Hoa Kỳ, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao? Nó không chỉ cắt đứt nguồn cung của quân đội Anh, mà họ còn tiếp tục được tham chiến, làm một người lính ái quốc. Chủ ý này thật tuyệt vời! Họ tiếc là không thể nói lời tạm biệt ngay lập tức, về nhà ăn mừng năm mới, sau đó bắt đầu ra khơi trên con tàu cướp biển của mình.
Làm thế nào đây? Nếu những binh lính này đều xuất ngũ rời đi, quân đội Lục địa sẽ không còn nhiều quân nữa. Họ làm thế nào để đối phó với quân địch ở New Jersey đang áp đảo về số lượng, sẽ chiến đấu như thế nào trong cuộc chiến sắp bắt đầu tới đây? Quốc hội ở Philadelphia đã được sơ tán vào mùa thu, không thể mong đợi họ lập tức kêu gọi nhập ngũ. Trong hoàn cảnh như vậy, số phận của Mỹ quốc non trẻ đã đặt lên vai Tướng Washington, người phải đơn độc đối mặt với tất cả – đại quân của địch đang dồn ép New Jersey, 6000~7000 binh sĩ sắp rời đi, chiến tranh sắp nổ ra trước mắt, Lục quân có còn khả năng chiến đấu không? Tướng Washington lúc này giống như một người độc hành mang trên vai một gánh nặng rất lớn, sức nặng của cả một quốc gia mới thành lập, tất cả đều đặt lên vai ông, không thể có một bờ vai nào khác để dựa, cũng không có ai thế chỗ của ông.
Vào sáng sớm ngày 30/12/1776, Tướng Washington tập hợp đội quân, và như thường lệ, ông phi ngựa đi qua từng hàng ngũ, mắt dừng lại trên từng khuôn mặt trẻ trung. Ông đã có một bài phát biểu ngắn trước những binh sĩ, ông nói: “Những người lính dũng cảm của tôi! Các bạn đã hoàn thành sứ mệnh, hoàn thành những gì tôi yêu cầu các bạn làm, hơn nữa còn vượt xa mong đợi ban đầu của tôi. Nhưng mà, quốc gia đang trong lúc nguy nan, vợ con của các bạn, quê hương của các bạn và những gì trái tim các bạn gắn bó đều cần sự bảo vệ của các bạn. Các bạn cần phải ở lại trên chiến trường, và chiến đấu vì họ. Tôi khẩn cầu các bạn! Vì trận chiến bảo vệ tự do, vì tổ quốc – hãy ở lại quân đội thêm một tháng, phục vụ quốc gia thêm một tháng nữa.”
Ông không nói gì thêm, sau khi tiếng trống quân nhạc vang lên, trong hàng ngũ có binh sĩ lớn tiếng đáp lại: “Ngài muốn chúng tôi ở lại, vậy chúng tôi sẽ ở lại”. Câu nói này khiến nhiều binh sĩ hơn lần lượt hưởng ứng, các binh sĩ nhìn nhau, lại nhìn vị Tướng quân trên lưng ngựa, họ thuyết phục lẫn nhau: Vậy là ở lại? Ở lại. Chúng ta không thể rời quân ngũ và về nhà trong thế cục như thế này.
Tướng Washington nhìn những binh lính của mình bằng đôi mắt sâu thẳm, nhìn từng khuôn mặt bừng bừng khí thế đã trải qua gian nan vất vả trong quân ngũ. Vào một buổi sáng sớm cuối năm này, trong lòng ông đã lại lần nữa thể nghiệm được tình nghĩa huynh đệ (brotherhood) – lời hứa đáng giá ngàn vàng giữa những người đàn ông. Các binh sĩ vốn đã quen với sự trầm mặc ít nói của vị Tổng tư lệnh, thế nhưng lúc này bên tai mỗi người đều nghe rõ mồn một lời cảm ơn đầy ấm áp của vị tướng quân: “Các anh em! Cảm ơn các bạn!”
(Còn tiếp)
Tác giả: Tống Vi Vi
Lý Mai biên tập
Tùy Phong biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ
Epoch Times Tiếng Việt