Tác giả: Tư Văn
[ChanhKien.org]
Trong mấy năm nay, tôi đã thấy một số tấm ván. Ở nông thôn, có nhà vệ sinh sử dụng tấm ván, chúng đang nhăn mũi, chịu đựng mùi hôi thối trong nhà vệ sinh. Trong nhà kho, đồ đạc được đặt trên tấm ván, mùa đông chúng cảm thấy lạnh, mùa hè chúng lại cảm thấy nóng ẩm. Trong bếp của một bà lão, thức ăn thừa được đặt trên tấm ván, tấm ván nói với tôi: “Ôi, thức ăn đều ôi thiu rồi, mùi khó chịu quá, chủ nhân không ngửi thấy vẫn giữ lại!”. Nói chung, các loại tấm ván đều có cảm giác về sinh mệnh của chính bản thân chúng.
Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy một tấm ván, nó rất hạnh phúc, cũng rất có linh tính, vô cùng thích nói chuyện, tư duy của nó chuyển biến cũng rất thú vị, tôi cảm thấy đáng để viết ra.
Sự việc là như thế này, tôi cho tấm ván màu trắng vào túi và mang tới nhà một đồng tu, sau khi lên xe buýt, tấm ván va phải tấm chắn phía sau tài xế, tôi mau chóng nhìn xem chỗ mà tấm ván bị va vào, rồi lại nhìn tấm ván một cái, không ngờ tôi đã nhìn thấy biểu hiện sinh mệnh của tấm ván trong túi, đúng lúc nó đang cao hứng quan sát mọi người trên xe buýt, cái cảm giác giống như một đứa trẻ vừa mới được nhìn thấy thế giới bên ngoài, rất hiếu kỳ, vươn đầu ra, dùng ánh mắt phấn khích quan sát hết thảy xung quanh, cái loại cảm giác lại thấy được ánh mặt trời, nhiệt tình khác thường, vô cùng thú vị.
Sau khi đến nhà đồng tu, tôi dùng nó làm tấm đệm để đóng các cuốn sách chân tướng nhỏ, đặt ở chỗ bằng phẳng, bên cạnh là một tấm ván khác. Lúc tôi dùng tấm ván bên cạnh để đóng cuốn sách nhỏ, vô tình tôi thấy nó đang nhìn tôi cuống cuồng la lên: “Sao lại không dùng tôi chứ?”. Tôi liền đổi sang dùng nó, tấm ván cảm thấy rất an tâm, và nói: “Âm thanh của chiếc máy đóng sách này hơi lớn, làm trán tôi rung ù ù, hơi chóng mặt”, tôi liền đổi sang cái máy có âm thanh nhỏ, thế là nó rất vừa ý.
Chẳng mấy chốc mà tôi đã thấy tấm ván này quá thú vị, lúc đồng tu dùng nó, nó quan sát đồng tu rồi nói: “Đây là người gọn gàng sạch sẽ, ấm áp”. Tôi cười trong tâm, tấm ván nói rất đúng.
Lúc tôi lại tới nhà đồng tu, tấm ván chào tôi đầy nhiệt tình: “Xin chào chủ nhân, nhớ chủ nhân quá”. Cái kiểu chào hỏi này làm tôi hơi khớp, tấm ván cười vui vẻ nói: “Tiểu chủ nhân ở nhà chẳng phải cũng chào như vậy sao, ‘Chào mẹ, nhớ mẹ quá!’”. Tôi không biết nói gì, liếc quanh phòng một cái, thì thấy tấm ván và các vật trong phòng đều quen thân nhau rồi, thành một hội rồi, xem ra đây là một sinh mệnh thân thuộc, có năng lực giao tiếp rất tốt.
Khi tôi lại đến nhà đồng tu, lúc đồng tu đang sử dụng tấm ván, tấm ván nói với tôi: “Tính của chủ nhân này hơi gấp gáp”. Tôi nói với đồng tu, đồng tu phản hồi: “Nó nói đúng, tôi phải chú ý sửa”. Tấm ván nghe xong, vui mừng nói: “Biết lắng nghe, thật là tốt!”.
Những lời của tấm ván quả thực là tôi thật sự không ngờ tới, xem ra nó cực kỳ có linh tính, rất thích nói chuyện, tính cách đầy nhiệt tình. Còn tấm ván còn lại nếu so với nó thì quả thật là tiếc chữ như vàng. Tấm ván thì thầm với tôi: “Anh cả (tấm ván còn lại) không thích nói chuyện, tuy nhiên anh ấy không ghét tôi nói chuyện. Chủ nhân nói xem, nguyện ý nói chuyện hay không có phải là phụ thuộc vào chủ nhân không?”. Tôi nhịn không nổi cười, chủ đề này đã quá thú vị rồi.
Vài hôm sau, tôi gặp tấm ván, cứ tưởng rằng sẽ lại thấy sự nhiệt tình của nó, kết quả không ngờ phát hiện tấm ván có sự thay đổi rất lớn, kín đáo mà thận trọng, im lặng không nói. Tôi cảm thấy lạ, trong ý niệm hỏi nó: “Sao lại có sự thay đổi lớn như vậy?”. Tấm ván trả lời: “Anh cả (tấm ván còn lại) tâm sự với tôi, nói cho tôi rất nhiều sự việc, tôi đã minh bạch đạo lý ‘Nói nhiều tất có lỗi lầm’, tôi quyết định học tập anh cả, tiếc chữ như vàng”. Tôi tán thưởng: “Người ta nói kẻ sĩ ba ngày không gặp, thì phải nhìn với cặp mắt khác, sự thay đổi của ngươi thật sự ngoài dự liệu của ta, ngươi không chấp trước vào ý kiến của bản thân, năng lực lĩnh ngộ mạnh, xem ra không phải là một sinh mệnh tầm thường”. Nghe những lời khen của tôi, tấm ván trả lời: “Ở đây, tôi đã biết đạo lý kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, phải học cách khiêm tốn, phải tu khẩu, không thể sống thiếu hiểu biết được”.
Nghe vậy càng khiến tôi kinh ngạc. Tôi nói: “Ta mang ngươi tới đây, ngươi đã thay đổi thoát thai hoán cốt rồi, thật là ngoài sức tưởng tượng của ta, xem ra nơi này thật sự đang đưa ngươi lên cao, ở ban công nhà cũ, có phải là đã uổng phí thời gian của ngươi không”. Tấm ván nói: “Ở ban công, tôi vẫn là tôi, ở đây, các vật xung quanh là dùng cho Pháp, có linh tính phi phàm, tầm nhìn rộng mở, ngộ về [đạo] lý một cách sâu xa, có lực nhẫn nại, họ làm tôi chấn động, khiến tôi cảm thấy ý nghĩa của sinh mệnh không giống trước đây nữa, biết được cảnh giới của sinh mệnh là có thể đề cao lên, tôi cảm tạ chủ nhân đã mang tôi tới đây, khiến cho tôi lĩnh ngộ được con đường sinh mệnh trải qua thật không tầm thường. Anh cả thật sự đã giúp tôi minh bạch rất nhiều đạo lý, tôi cảm thấy bản thân vẫn vui vẻ hạnh phúc như xưa, chỉ là học được rằng nên biến hạnh phúc ngập tràn thành lòng biết ơn khiêm tốn và sự hài lòng kín đáo.
Tôi nói: “Trong lời của ngươi đã bao hàm đạo lý của sinh mệnh sau khi đã được đề cao lên rồi, chúc mừng ngươi đã đề cao được trạng thái sinh mệnh, không phải mỗi sinh mệnh đều có cơ hội giống như thế này”. Tấm ván nhìn tôi, lại nhìn anh cả, và nói: “Anh cả mới là sinh mệnh thực sự minh bạch [đạo lý], anh ấy rất không tầm thường, anh ấy biết kiếp trước của mình, biết cả quá trình mà sinh mệnh của anh đã trải qua, những thay đổi của tôi từ đầu đến cuối đều là do anh cả dạy bảo, anh cả rất vô tư, nói cho tôi biết quá trình lịch sử mà sinh mệnh anh đã trải qua, nói cho tôi biết những đạo lý mà anh biết, tôi đã minh bạch rất nhiều sự việc. Tôi thật là may mắn, gặp được một người bạn phi phàm, gặp được một chủ nhân không tầm thường”.
Tôi nói: “Nguồn gốc của các sinh mệnh đều là không tầm thường, đời này ngươi là một tấm ván, đời trước, đời trước trước nữa, có lẽ ngươi cũng đã từng làm người, đời này được biết Đại Pháp, có thể trợ giúp chủ nhân làm việc Chính Pháp, là xuất sắc rồi”. Tấm ván gật đầu lia lịa, rất đồng tình với những lời tôi nói.
Tôi nhìn sang tấm ván kín đáo mà thâm trầm còn lại, tôi biết trạng thái sinh mệnh của nó là phá mê, nó biết đời trước của mình, còn không chỉ một đời. Tôi nhìn thấu hết quá trình sinh mệnh mà nó đã trải qua, cũng là quá trình sinh mệnh có tình tiết lắt léo. Nó từng chuyển sinh thành hươu sao, lúc bị lấy nhung hươu, nó cũng rất đau đớn, lúc bị giết cũng sợ hãi và thống khổ. Lại chuyển sinh thành chim sẻ, bị bẫy chuột để ở bên ngoài kẹp chết, trước khi chết nhớ tới lời dặn của tiền bối rằng đừng ăn đồ ở trong vòng sắt, hối hận không kịp, nó còn nghe thấy cái bẫy chuột nói: “Tôi không muốn giết bạn, là bạn tự vào, đừng trách tôi”. Nó cũng đã từng chuyển sinh thành người, vì nói lời chọc tức người khác mà chết dưới đao của kẻ ác, nên nó hiểu sâu sắc đạo lý “Thiếu hiểu biết rước hoạ, nói nhiều tất phạm lỗi”. Nó còn từng chuyển sinh thành tờ giấy, đèn bàn, các loại vật dụng v.v… Quá trình lịch sử của sinh mệnh cũng là rất phong phú.
Đời này nó chuyển sinh thành tấm ván, chủ nhân dùng để trợ giúp việc đóng các cuốn sách nhỏ chân tướng, qua thời gian lâu dài, tấm ván dần dần nhớ lại đời trước của mình, thậm chí nhớ được tới vài đời, nó biết tổng kết kinh nghiệm của sinh mệnh, biết trân quý cơ duyên trước mắt. Việc nó tâm sự với tấm ván mà tôi mang tới, chẳng phải cũng là quá trình khuyến thiện sao!
Tôi mỉm cười, nhìn các vật dụng trong phòng của đồng tu, trong tâm tôi nghĩ: “Chúng nhìn đồng tu làm việc Đại Pháp, nghe nhạc Đại Pháp, cũng là được đề cao lên và tịnh hoá sinh mệnh, vạn vật có linh, sinh mệnh có mắt, chúng thực ra hiểu rõ nhiều việc, không cần tôi chúc phúc, chúng cũng là có phúc phận rồi, sẽ được tới nơi tốt đẹp”. Lúc tôi nghĩ đến đây, chúng đều nói với tôi: “Cảm ơn chúc phúc của bạn!”, không ngờ rằng những lời mà chúng nói lại đồng đều như vậy, trong những lời đồng loạt như vậy cũng là có năng lượng.
Sư tôn giảng Pháp:
“Có người nói, rằng sau khi có năng lực, thì có thể nhìn thấy những bàn ghế đồ dùng trong nhà chư vị, bức tường kia, bất kể cái gì cũng nói chuyện với chư vị, cũng giao tiếp với chư vị.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Đối với sự chuyển biến và linh tính của tấm ván, đối với sự phi phàm của tấm ván, tôi không khỏi có chút cảm thán, sinh mệnh có tâm thái và quá trình lịch sử của nó, có mặt minh bạch của nó, chúng sinh bình đẳng, đều có Phật tính và ma tính, năng lực lĩnh ngộ đối với sự vật cũng không giống nhau. Vì các sinh mệnh có quá trình lịch sử không dễ dàng, nên càng phải đi trên con đường chính.
Tôi nhớ tới những truyền thuyết lưu truyền từ xưa, chúng cùng giống nhau ở điểm: đều cho rằng Thần đã tạo ra con người, tạo ra vạn vật, trong nhân tố sinh mệnh của chúng sinh đều có sẵn đặc tính Chân–Thiện–Nhẫn của vũ trụ. Sinh mệnh là được tạo ra từ Thiện ý, là tốt đẹp. Chúng sinh trong quá trình lịch sử của sinh mệnh, vì tích luỹ Thiện Đức hoặc là tích tụ ác nghiệp, mà sinh mệnh có thể đối diện với tình huống thăng hoa hoặc giáng xuống, nhưng hễ có cơ hội, thì sinh mệnh đều sẽ không vứt bỏ điều tốt đẹp, đều muốn biết chân lý, đi theo chính Đạo, không uổng phí hành trình của sinh mệnh.
Dịch từ: https://big5.zhengjian.org/node/274540
Ngày đăng: 31-07-2022
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org