Người xưa có câu: “Tâm hiểm còn hơn vực sâu vạn trượng”. Sông có khúc, người có lúc, lòng người lại như đáy biển mịt mờ, khi ấm áp như gió xuân, khi lại lạnh lẽo như băng tuyết. Bao cuộc thăng trầm nhân thế, bao mưu toan vương quyền, bao dối trá tình thân… cũng chỉ vì lòng người biến đổi khó lường.
Thậm chí có người cả đời cũng không hiểu nổi vì sao bị phản bội, bị tổn thương, bị vu oan, bị lợi dụng, tất cả đều xuất phát từ cái sâu không đáy gọi là “lòng người”.
Nhưng nếu sông sâu có đáy, biển rộng có bờ, thì lòng người, chỉ có một điểm neo duy nhất: chính là thiện tâm.
Lòng người, ngọn sóng vô thanh nhưng có thể cuốn trôi tất cả
Từ thời cổ đại, biết bao đế vương bị truất ngôi vì không đo được lòng người. Cũng có bao tướng tài thất bại vì không lường được kẻ dã tâm. Không ai nghĩ Trần Thủ Độ lại có thể khuyên vua Trần giết vua Lý để đoạt ngôi. Không ai nghĩ Tào Tháo giết cả nhà bạn thân vì “thà ta phụ người chứ không để người phụ ta”. Cũng không ai nghĩ kẻ từng nâng chén cùng nhau hôm trước, hôm sau đã trở thành đao phủ.
Người càng trải sự đời, càng hiểu rằng lòng người là thứ khó nắm bắt nhất. Mắt có thể nhìn sai, tai có thể nghe lầm, nhưng chính trái tim mới là nơi cất giấu cả chân thành lẫn hiểm độc. Và điều khiến lòng người trở nên sâu thẳm không phải vì nó phức tạp, mà vì dục vọng, sợ hãi và lòng ích kỷ có thể khiến con người thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt.
Có người vì lợi mà bán rẻ nhân nghĩa. Có người vì danh mà tráo trở thân tình. Có người vì sợ hãi mà phản bội người từng cứu mạng mình. Nhưng nếu chỉ vì lòng người hiểm độc mà bản thân cũng đánh mất lương tâm, thì chẳng khác nào gieo thêm bóng tối vào đêm đen đây?


Người lương thiện là cây tùng bất động giữa bão tuyết
Vậy giữa cõi đời biến hóa ấy, điều gì có thể là điểm tựa? Chính là tấm lòng kiên định với thiện lương.
Người xưa ví người quân tử như cây tùng giữa đông lạnh, gió bắc lồng lộng, tuyết phủ trắng trời, nhưng cây vẫn xanh lá, vẫn vững rễ, không gục ngã. Lòng thiện chính là như thế: không vì hoàn cảnh mà thay đổi, không vì người đời đổi trắng thay đen, mà dao động niềm tin vào nhân quả.
Lương thiện không phải là yếu mềm, mà là sức mạnh nội tâm lớn nhất. Người lương thiện có thể bị lợi dụng, bị tổn thương, nhưng họ không cay độc, không trả thù. Họ chọn cách sống như ánh nắng, âm thầm tỏa sáng, dù có bị mây đen che phủ cũng không từ bỏ bản chất.
Trong “Luận Ngữ”, Khổng Tử từng nói: “Người quân tử giữ lòng nhân, dẫu ở nơi cùng khốn cũng không thay đổi”. Câu nói ấy là kim chỉ nam cho những ai muốn sống một đời có ý nghĩa. Bởi vì, chỉ có người lương thiện từ đầu chí cuối, mới có thể đi qua trăm ngàn thử thách mà không mất phương hướng, không đánh mất bản thân.
Thiện tâm là hạt giống của phúc phận, là ánh sáng soi đường cho tương lai
Người lương thiện không cần phải biện minh. Trời đất có mắt, nhân quả tuần hoàn, sớm muộn gì cũng hiển lộ. Có thể hôm nay họ bị khinh thường, bị lừa gạt, bị tổn thương, nhưng khi họ không thay đổi bản tâm, thì nhân quả sẽ đổi chiều, và kết cục sẽ khác.
Bạn có thể nhìn thấy điều ấy trong chính đời sống quanh mình. Có người cả đời không tính toán, sống đơn sơ, giúp người không cầu báo, nhưng cuối đời con cháu hiếu thuận, tai qua nạn khỏi, tâm an như nước. Ngược lại
Một nghiên cứu khoa học tại Đại học Harvard cho thấy: những người sống vị tha, luôn có thiện ý với người khác, thường có hệ miễn dịch tốt hơn, tỷ lệ mắc bệnh tim mạch thấp hơn và tuổi thọ dài hơn trung bình 5–7 năm so với người hay sân hận, toan tính.
Thiện lương là một sự kiên trì âm thầm, chứ không phải cảm xúc nhất thời
Giữ lòng lương thiện không phải là việc dễ dàng. Đặc biệt là khi bị lừa dối, khi bị phản bội, khi thấy người xấu lại hưởng vinh hoa. Nhưng đó mới chính là lúc lòng thiện được thử lửa. Nếu chỉ thiện khi thuận lợi, thì chưa gọi là nhân đức. Nếu chỉ tốt với người tốt, thì chưa gọi là cao quý.
Thiện lương đích thực là khi biết rõ lòng người hiểm ác nhưng vẫn chọn giữ lòng từ. Là khi bị người hại nhưng không sinh tâm oán hận, bất bình. Là khi thấy được mọi bi kịch của thế gian đều do vô minh mà đến, liền sinh tâm cảm thông thay vì phán xét.
Một người như thế, dù đi giữa bùn lầy vẫn giữ áo trắng không vấy bẩn. Họ không vội vàng tìm ánh sáng bên ngoài, mà chính họ trở thành ánh sáng cho người khác noi theo.


Vực sâu không đáng sợ, đáng sợ là khi không còn lòng thiện
Cuộc đời là một hành trình dài, không phải cuộc đua tốc độ. Lòng người biến đổi, nhân tình thế thái đổi thay, nhưng nếu trong ta vẫn còn một đốm sáng của thiện tâm, thì sẽ thấy đường mà quay về.
Nguyên Tác An Hậu
Vạn Điều Hay