Tác giả: Thạch Phương Hành
[ChanhKien.org]
Ngày mà chúng Thần thanh lý yêu ma, bầu trời đang trong xanh bỗng chốc chuyển sang sương mù dày đặc, trong không trung chỉ nghe thấy tiếng gươm đao va vào nhau chan chát, người bên dưới nhân gian sợ hãi chui vào trong chăn. Có mấy người lớn gan lớn mật từ nơi khe cửa nhìn trộm ra ngoài, thấy trong không trung có chiến Thần mặc áo giáp đang giao chiến với yêu ma, có những yêu ma còn chui xuống tận những ngôi nhà của người dân bên dưới, nhưng khi nhìn thấy bùa tránh yêu chúng liền hóa tan thành một đám khói đen, lập tức bị chúng Thần tóm gọn.
Trận đại chiến kéo dài trong mấy thời thần, mãi sang đến chiều mây mù mới từ từ tan ra, dân chúng phát hiện rất nhiều thi thể của yêu quái xếp đống ở khu vực bên ngoài làng. Sáng sớm hôm sau, sư phụ của phu nhân Đậu Đậu dẫn mọi người lên một số hang động ở trên núi đem xương cốt của những người đã mất tích trước đây về an táng. Vị sư phụ này nói với mọi người: “Hiện tại trên núi Y Vu Lư vẫn còn một số yêu ma, nhưng chúng sẽ không tùy tiện xuống núi hại người, nếu như tâm của con người không chính, lên núi để cầu tiền hoặc cầu bái những thứ không tốt thì sẽ dẫn dụ ma quỷ tìm tới. Vậy nên mọi người phải nghĩ đến những điều tốt đẹp, như vậy yêu cầu tâm nhất định phải chính, lúc nào cũng phải dùng bản tính thiện lương để đo lường và suy xét các việc thì mới được”. Mọi người đều cẩn thận ghi nhớ những điều này trong lòng.
Trong ba năm này, ngoài những phương thức tu hành mà vị sư phụ này truyền dạy, Đậu Đậu còn được lão nhân chủ khảo kén rể khi xưa truyền thụ rất nhiều học vấn của Nho gia. Bản thân Đâu Đậu vốn là người chăm chỉ học tập vậy nên anh đã đạt được sự hiểu biết sâu rộng trên rất nhiều phương diện.
Một ngày nọ phu nhân nói vui với Đậu Đậu rằng: “Năm xưa chàng nói rằng: ‘Sau này sẽ được đắc ý’ vậy mà giờ đây chàng vẫn ở nhà chẳng ra ngoài làm quan, cũng không có sự nghiệp gì khác cả”. Đậu Đậu nói: “Nàng xem, giờ đây ta so với lúc mới tới thì bất luận từ học vấn hay kiến giải cùng các phương diện khác đều đã khác xa khi xưa, chưa kể đến việc ta còn kết hôn được với tiểu thư con nhà khá giả nữa đó, vậy chẳng phải là đã ‘được đắc ý’ rồi sao? Cứ coi như đời này ta không ra làm quan thì tương lai cũng sẽ có được sự phát triển không tồi”. Nói xong cả hai vợ chồng đều phá lên cười vui vẻ.
Lại nói về những người anh em khác. Sau khi đến Phụng Quốc Tự, Hoan Hoan liền ở lại, cảm thấy bản thân mình rất có duyên với ngôi chùa này. Một ngày nọ, sau khi đọc sách xong, Hoan Hoan đến đại điện thăm quan, lúc này có rất nhiều người đang đốt hương bái Phật, khung cảnh thật náo nhiệt!
Khi bước vào trong điện, Hoan Hoan mới hay biết ngôi chùa này được xây dựng vào thời nhà Liêu. Trong đại điện thờ phụng tượng của bẩy vị Đại Phật, thấy vậy Hoan Hoan sinh lòng kính ngưỡng, thành khẩn quỳ gối đảnh lễ khấu bái bẩy bức tượng. Trong lúc đảnh lễ trước tượng Phật Tỳ – bà – thi, Hoan Hoan cảm thấy dường như vị Phật này đang mỉm cười với anh; còn khi dâng hương cho tượng Phật Thích Ca Mâu Ni, bức tượng liền đưa tay chỉ xuống đất một cái. Điều này làm cho Hoan Hoan cảm thấy vừa thần kỳ vừa rất khó lý giải.
Đêm hôm đó, Hoan Hoan cứ suy nghĩ về sự thị hiện của hai vị Phật mà trằn trọc mãi không chợp mắt được, cậu bèn một lần nữa tìm đến đại điện. Khi vừa đến nơi, cậu phát hiện ra cả đại điện đang ngập tràn trong ánh kim quang lấp lánh, cả bẩy bức tượng Phật đều đang tỏa ra những ánh sáng trang nghiêm, rực rỡ.
Đây chính là:
Vạn chủng tường thụy đại điện nhiễu
Thiên ban Thần hoa không trung diệu
Thù thắng mỹ diệu vô ngôn tự
Cơ duyên dĩ đáo Phật quang chiếu!
Tạm dịch:
Vạn điềm lành xuất hiện nơi đại điện
Như ngàn bông hoa nơi Thần giới đang bay lượn trong không trung
Khung cảnh thù thắng mỹ diệu khó tả
Cơ duyên đã đến Phật quang chiếu rọi!
Hoan Hoan cứ chìm đắm trong ánh kim quang Phật sắc ấy mãi không thôi. Một lúc sau có tiếng tiên nhạc mỹ diệu vang lên, rất nhiều tiên nữ cùng thiên thần hộ giá cạnh bên một vị Đại Phật, từ trên không trung chầm chậm hạ xuống, bẩy vị Phật trong đại điện đều hướng về vị Đại Phật kia mà đảnh lễ.
Vị Đại Phật nói đại ý rằng: “Các vị hãy ở tại nơi đây mà coi sóc cho chúng sinh, khiến họ bảo trì được thiện niệm đợi đến khi ta hồng truyền Đại Pháp vũ trụ thì con người có thể minh bạch những điều ta giảng. Đến lúc đó ta cũng sẽ nhiều lần đến thăm các vị”. Nói xong vị Đại Phật cùng tiên nữ và thiên thần rời đi. Ánh quang huy trong đại điện phát ra từ bẩy vị Phật cũng từ từ nhạt dần, một lúc sau cả đại điện trở lại trạng thái bình thường.
Hoan Hoan chưa từng bắt gặp qua cảnh tượng thù thắng đến vậy nên trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ đó về sau, anh bắt đầu nghiên cứu Phật học và tri thức trên phương diện tu luyện. Đây cũng được tính là đã đặt định một cơ sở vững chắc nhất định cho anh về sau này.
Nói về Đại Bảo, cậu đến núi Bút Giá thuộc Cẩm Châu, đúng lúc thủy triều rút, cậu men theo cầu “Thiên Kiều” bước qua, đang trong lúc bước trên cầu, đột nhiên cảm thấy phía bên dưới có âm thanh nói: “Long huynh, anh ở đây đã rất nhiều năm rồi, mặc dù người dẫm lên lưng anh bước qua bước lại đến giờ vẫn chưa tính là nhiều nhưng trong tương lai sẽ có rất nhiều người đến đây, đến lúc đó anh có chịu nổi không?” Một âm thanh khác trả lời: “Đến khi đó bất luận như thế nào ta sẽ không chùn lòng, nhất định ta phải đợi được đến khi vị Giác Giả khai sáng vũ trụ kinh qua nơi này, đến lúc đó thì sinh mệnh của ta mới đạt được một ý nghĩa cao quý hơn”.
Bước qua “Thiên Kiều”, Đại Bảo đặt chân lên đảo Bút Giá Sơn, thấy phong cảnh nơi đây rất đỗi nên thơ, cậu liền quyết định ở lại. Nghe nói nơi này cách xa nơi con người quần tụ, người đọc sách qua lại càng ít, không có cách nào hoàn thành sứ mệnh “du học” mà thầy An giao phó, nhưng Đại Bảo vẫn cảm thấy bản thân mình có duyên với nơi này nên vẫn quyết định ở lại ít lâu. Tại đây cậu gặp được một đạo sĩ, người này nói với cậu rằng đây là nơi “Bàn Cổ khai thiên tịch địa”, Đại Bảo tỏ ra không tin, cho rằng nơi Bàn Cổ khai thiên tịch địa căn bản không phải ở tại chỗ này. Thấy vậy, vị đạo sĩ liền cười mà nói rằng: “Có thể cậu không tin, nhưng trong tương lai nơi này sẽ có một điện thờ Bàn Cổ, tưởng nhớ công ơn khai thiên tịch địa của Ngài ấy”.
Trong lòng Đại Bảo vẫn chất chứa đầy nghi vấn: “Bàn Cổ khai thiên tịch địa không nên tại nơi này mới phải, tại sao trong tương lai sẽ có điện thờ Bàn Cổ chứ?” Nghĩ vậy nhưng Đại Bảo không nói ra lời.
Biển nơi này rất đẹp nên Đại Bảo thường xuyên đến dạo chơi bên bờ biển. Một lần nọ, cậu nhìn thấy có mấy lão nhân ăn mặc rất kỳ dị đang cùng nhau trò chuyện bên bãi biển, xem qua nhóm người này rất quen nhưng cậu không nhớ đã từng gặp họ ở đâu. Một trong số lão nhân nói: “Trong tương lai nơi này sẽ có một điện thờ của chúng ta đấy. Điều này là để phối hợp với việc Đại Giác Giả khai sáng vũ trụ hồng truyền Đại Pháp”. Nói xong, từng người trong số họ đều lần lượt rời đi.
Nghe xong câu chuyện của mấy lão nhân, Đại Bảo còn ngồi đó suy nghĩ mãi, đột nhiên trong đầu bỗng minh bạch: “Mấy vị lão nhân này chính là Hải Thần mà hồi nhỏ mình đã thấy trong quả cầu ánh sáng, họ và Long Thần cùng nhau bảo hộ an ninh của vùng hải vực này, đặt cơ sở cho vị Giác Giả khai sáng vũ trụ hồng truyền Đại Pháp trong tương lai, xem ra Đại Pháp sẽ từ vùng Đông Bắc này mà truyền xuất ra!”. Khi nghĩ đến đây, Đại Bảo cảm thấy mình là người có học vấn nhất! Bất kỳ loại học vấn nào cũng không phi phàm bằng việc minh bạch ra đạo lý này.
Lại nói về Tiểu Vũ. Cậu ở lại vùng Ninh Viễn, đúng lúc nhà Hậu Kim xâm lược nơi này. Quân đội của đại tướng Viên Sùng Hoán cũng đóng quân tại đây. Phải nói thêm rằng, bản thân Tiểu Vũ cũng rất lấy làm hứng thú với những chuyện bày binh bố trận. Sau này quân của Viên Sùng Hoán và quân đội nhà Kim giao tranh rất khốc liệt, ngay cả thống soái Nỗ Nhĩ Cáp Xích của quân đội nhà Hậu Kim cũng bị truy sát đến phải bỏ mạng. Tiểu Vũ khi đó cũng tính là một ái tướng trong tay Viên Sùng Hoán, khi đem quân tuần hành trong các thành quách vừa đánh phá xong, xem thấy cảnh tượng binh đao khói lửa, xác chết chất lên thành đống, trong lòng Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng bi thương.
Ba năm trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thời gian hẹn ước, mấy học trò gần như trở lại cùng một lúc. Lúc này, Đậu Đậu còn đem theo cả phu nhân và một bé trai vừa mới chào đời trở về.
Xem ra mọi người đã về tề tựu đông đủ, thầy giáo An liền mời từng học trò kể ra cuộc hành trình trong ba năm qua của mình. Tiểu Vũ nói: “Thầy xem Đậu Đậu, Hoan Hoan và Đại Bảo đều gặp được những kỳ ngộ phi thường, còn con sao chỉ nhìn thấy những thảm cảnh chém giết thôi vậy?”. Thầy An suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Con xem đấy, Đậu Đậu nhìn thấy cảnh tượng chính Thần trừ yêu diệt quái; Hoan Hoan nhìn thấy cảnh tượng Phật quang hiển Thánh; Đại Bảo bắt gặp Thần Long và Hải Thần cùng với vị đạo sĩ nói mấy điều thần bí bên bãi biển. Khi kết hợp tất cả những điều này lại với nhau thì đáp án cho việc con nhìn thấy thảm cảnh nơi chiến trường đã có lời giải rồi! Đó chính là trong tương lai vùng Đông Bắc sẽ là nơi truyền xuất ra Đại Pháp, trình độ văn minh nơi này phải phát sinh cải biến, cần phải thu hút được những người có văn hóa tại vùng Trung Nguyên đến nơi này định cư. Cho dù là chiến tranh cũng vậy hay thay đổi triều đại cũng vậy, kỳ thực đều là để cho trình độ văn minh của nơi này có sự phát triển, trải đường cho việc hồng truyền Đại Pháp trong tương lai”.
“Vậy miếu Bàn Cổ trong tương lai tại sao lại đặt trên núi Bút Giá?” – Đại Bảo vẫn tỏ vẻ nghi vấn chưa hiểu.
Lúc này, cậu nhóc của Đậu Đậu chỏ tay hướng về phía biển mà “y a” ấp úng nói: “Quả…quả…cầu…”, mọi người thuận theo hướng chỉ tay của cậu bé mà nhìn ra, thì ra quả cầu ánh sáng khi xưa lại một lần nữa xuất hiện trở lại, càng lúc càng tiến gần hơn. Khi gần đến nơi, từ trong quả cầu ánh sáng một vị Hải Thần bước ra, nhận ra sư phụ của mình Đậu Đậu và phu nhân liền tiến đến tiếp đón. Vị sư phụ Hải Thần đó nói: “Đến lúc đó cho dù là điện Bàn Cổ hay điện Hải Thần cũng đều dùng để nhắc nhở con người cần ghi nhớ rõ: tất cả mọi thứ nơi nhân gian đều do Thần khai sáng, Thần bảo hộ tất cả mọi thứ của con người, Thần khai sáng ra thế giới không phải để con người tham thú hưởng lạc mà cần phải ghi nhớ và cảm ân Thần, ngoài ra còn cần phải cùng Thần hồi quy Thiên giới. Đây mới là mục đích tối căn bản”. Nghe xong mọi người đều cảm thấy rằng, nếu như trong tương lai có thể bắt gặp được vị Giác Giả hồng truyền Đại Pháp thì nhất định phải ở trong Đại Pháp mà tinh tấn tu luyện tới cùng.
Thấy vậy, thầy giáo An lại nói: “Nếu như mọi người đều có quyết tâm này, vậy hay chăng chúng ta hãy cùng nhau lập thệ nguyện: tương lai nhất định phải tu luyện cho thật tốt, quyết không nuốt lời!”
Sau khi thầy An nói xong, vị sư phụ Hải Thần bèn vừa cười vừa hỏi: “An tiên sinh, vậy ngài xem trong bốn học trò này học vấn của ai là cao nhất?”. Nghe thấy vậy thầy An liền bật cười: “Vốn dĩ năm xưa khi để bọn họ đi chu du tứ hải cầu học là mong muốn từng người được tăng cường học thức, mấy năm nay từng người trong số họ trải qua những sự tình khác nhau xem ra đều là do tiền duyên sắp đặt. Lại nói về học vấn thì mỗi người đều có sở trường riêng, tôi cũng chẳng thể phân biệt được ai có học vấn cao nhất nữa”. Mọi người nghe thấy vậy đều phá lên cười, đặc biệt là cậu nhóc của Đậu Đậu dường như nghe hiểu được người lớn nói chuyện, cậu cũng cất tiếng cười khanh khách giòn giã.
Đời này, thầy An và Đậu Đậu cùng Hoan Hoan đều chuyển sinh tại Cẩm Châu; Đại Bảo chuyển sinh tại Huyện Nghi; Tiểu Vũ và phu nhân của Đậu Đậu chuyển sinh tại Hưng Thành; nhạc phụ nhạc mẫu của Đậu Đậu chuyển sinh tại đảo Hồ Lô (tất cả các địa danh này đều nằm ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc). Tất cả bọn họ đều đang tinh tấn tu luyện trong Đại Pháp. Mặc dù con đường tu luyện trong đời này không mấy bằng phẳng, nhưng sau khi dùng chính niệm lý tính xem xét vấn đều họ đều trở nên thành thục hơn và cùng bước đi trên con đường của Thần.
Đây chính là:
Thư lang hải biên ngộ Thần thị
Tứ phương du học tiền duyên trí
Liễu khước trần duyên đạp quy đồ
Dũng mãnh tinh tấn sinh tử thích!
Tạm dịch:
Bốn thư sinh gặp được Thần khai thị bên bờ biển
Thông qua du học bốn bể mà hoàn thành được tiền duyên đặt định
Bước ra khỏi duyên trần mà vững tiến trên con đường hồi quy
Dũng mãnh tinh tấn phóng hạ tâm sinh tử!
Trong thời gian truyền Pháp, nhà sáng lập Pháp Luân Công, Ngài Lý Hồng Chí đã từng tới thăm Phụng Quốc Tự ở Huyện Nghi và núi Bút Giá ở Cẩm Châu. Trong đó Phụng Quốc Tự ở Huyện Nghi là nơi Ngài đã nhiều lần ghé thăm.
Điện Bàn Cổ và Hải Thần trên đảo Bút Giá Sơn ở Cẩm Châu đã có nguyên mẫu đầu tiên từ cuối thời nhà Minh. Tại nơi đây con người từ trước đó đã sớm có tín ngưỡng vào Bàn Cổ và Hải Thần. Sau này vào thời kỳ nhà Thanh cả khu vực này mới hoàn thiện một tổng thể kiến trúc cổ về điện thờ và được lưu truyền đến ngày nay. Điện Bàn Cổ được xây dựng tại vùng hải vực Đông Bắc cũng chính là ngụ ý của Thần muốn ám thị rằng trong tương lai tại nơi đây sẽ xuất hiện một vị Thần vĩ đại “khai thiên tịch địa”.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/275553
Ngày đăng: 18-08-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org