Lễ Thanh minh tế lễ tổ tiên khiến tôi nhớ lại câu chuyện kỳ bí xảy ra nhiều năm về trước. Gia đình bạn tôi gồm ba thế hệ, người lớn tuổi nhất là mẹ chồng, cũng là nhân vật chính của câu chuyện này.
Phải nói bà mẹ chồng tôi lúc còn trẻ là một người dữ dằn, đúng thì không nhường người, mà sai cũng phải tranh phần hơn, ăn nói thẳng thắn dứt khoát. Mấy chuyện ngồi lê đôi mách mà bị bà nghe được, thì ít nhiều cũng phải can dự vào, sân trước sân sau đâu đâu cũng thấy bóng dáng bà. Vì tóc bạc trắng cả đầu, người ta gắn cho bà danh hiệu “Bạch mao lão” (Bà lão tóc trắng).
Có một hôm, mọi người phát hiện thấy sân vườn sao mà yên ắng thế, cực kỳ khó hiểu. Hỏi ra mới biết cụ bà đổ bệnh rồi, đi viện khám thì đã là u phổi giai đoạn cuối, người nhà không dám nói, cụ cũng đã đoán ra, từ hôm đó bắt đầu sụt cân nhanh chóng, đau đớn giày vò không bao lâu thì ra đi.
Đúng vào ngày thứ ba mẹ chồng ra đi, bỗng xảy ra một chuyện kỳ bí, ở tầng trên có một gia đình vốn dĩ đang sống yên ổn thì bỗng nhiên trở nên không yên ổn nữa, cả gia đình bắt đầu miệng nôn trôn tháo, khắp mình mẩy nóng lạnh không còn chút sức lực, tim phổi cũng đau âm ỉ. Chị chủ nhà cảm thấy có điều kỳ lạ, liền lập tức gọi điện cho một nhà ngoại cảm mình quen biết, còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã biết chuyện của đầu bên này, nói rằng: “Có một bà lão tóc trắng ở trong nhà của cô”, rồi mô tả sơ qua tướng mạo. Chị chủ nhà nghe thấy thì giật mình thất sắc. Ôi, đây chẳng phải “Bạch mao lão” vừa mới mất sao? Trong lòng thầm bái phục nhà ngoại cảm dưới quê, từ trước nay chưa hề vào thành phố mà có thể nhìn thấu chuyện âm dương xa cả nghìn dặm.
Chị chủ nhà thắc mắc hỏi: “Vì sao bà lão không về nhà của mình chứ?” Nhà ngoại cảm này trả lời: “Vì nhà bà ấy có người tu Phật, nên bà ấy không vào nhà được. Lại bởi thường ngày hai người có quan hệ tốt, nên chỉ có thể đến nhà của cô thôi, phải nhanh chóng bảo người nhà bà ấy tìm cho bà ấy một chỗ tốt, vì bà lão không muốn bị đặt ở nhà gửi tro cốt sau hỏa táng.”
Chị chủ nhà nghĩ: Tôi thực sự bái phục. Nói quả thật chính xác, nhà bà ấy đúng là có một người tin “Chân Thiện Nhẫn”. Do vậy, lập tức đặt điện thoại xuống, rồi thông báo cho người bạn ngay, người bạn nghe tin xong hết sức áy náy nhưng không lấy làm ngạc nhiên, bởi vì bản thân cô là người tin Phật, tin rằng con người có linh hồn, cô nói: “Hôm qua mẹ chồng thác mộng cho con trai cô, than vãn chỗ hiện tại không tốt, gia đình cũng đang thảo luận việc này.”
Để thỏa mãn tâm nguyện của mẹ chồng một cách nhanh nhất, trong mấy ngày người bạn đã chi ra một khoản tiền lớn, tìm mua một khoảnh đất thanh sơn lục thủy (nơi phong thủy sông núi tốt lành) bố trí ổn thỏa cho mẹ chồng, bà lại lần nữa thác mộng cho con trai cô nói rằng chỗ ở hiện tại rộng rãi thoải mái, rất vừa ý.
Trong thời gian này, chị chủ nhà ở tầng trên bận rộn lắm, ở nhà hết thắp hương lại đốt giấy, nói cũng thật là lạ, đợi đến khi gia đình người bạn lo mọi việc ổn thỏa rồi, thì nhà tầng trên mọi thứ bất thường lập tức không còn nữa.
Bây giờ rất nhiều người ở mọi lứa tuổi đều không tin vào chuyện linh hồn. Họ cho rằng con người làm gì có linh hồn? Một ngọn lửa là thiêu sạch. Càng không tin có Thiên đường, Địa ngục, đối với người không có tín ngưỡng thì càng cười cợt, dè bỉu, nói nào là kẻ ngu muội, xem tôi đây sống tốt biết mấy sáng nay có rượu sáng nay say, con người bẩm sinh vốn ích kỷ tự tư, con người còn sống thì lúc nào cũng phải hưởng lạc, nói đến “thiện ác hữu báo” thì lại càng bụm miệng cười không nghe.
Có thật như vậy không? Đó là bởi ngộ tính của con người không giống nhau. Người thông minh trước nay sẽ không tự đóng khung chính mình, trong quá trình học tập họ sẽ không ngừng mở rộng kiến thức để bản thân càng thông minh hơn. Mà tri thức của nhân loại hôm nay chỉ mang tính hạn cuộc, không thể giải thích được rất nhiều hiện tượng, điều này càng đòi hỏi con người phải không ngừng suy nghĩ và lĩnh ngộ. So với ngày nay, khoa học của người xưa còn phát triển hơn, họ trực tiếp nghiên cứu về sinh mệnh, tự nhiên và vũ trụ.
Khoa học đương đại dưới sự chỉ đạo của thuyết vô thần không cách nào giải thích được những câu chuyện kỳ bí đó, như: bức ảnh thế giới thiên quốc mà kính viễn vọng Hubble của cục hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) đã chụp được; tiếng la hét truyền ra bề mặt khi nhà khoa học nước Nga trước đây thăm dò lòng đất ở độ sâu 10.000 mét; Trung Quốc có một làng nhỏ toàn người tái sinh, người trong thôn đều mang ký ức về tiền kiếp; còn có những trường hợp thôi miên, kết quả thôi miên chứng thực linh hồn của con người có chuyển sinh mà không chỉ có một kiếp… thử nghĩ xem khoa học hiện đại chẳng phải rất hạn hẹp sao? Có thể nói những hiện tượng kỳ bí này là không liên quan đến con người chăng? Con người không có linh hồn nói sao đến chuyển sinh đây? Con người không có thiện ác hữu báo, thiên đường địa ngục lẽ nào là hư cấu?
Con người sau khi chết đi rốt cuộc có linh hồn hay không?
Hãy xem đại sư Lý Hồng Chí đã giảng thế nào:
“Chúng tôi từ cao tầng mà nhìn, thấy [khi] con người chết rồi, [nhưng] nguyên thần bất diệt. Nguyên thần bất diệt là sao? Chúng tôi thấy rằng sau khi người ta chết, [thì xác] người ở chốn an nghỉ kia, chẳng qua chỉ là các tế bào của thân người trong không gian này của chúng ta mà thôi. Các tổ chức tế bào của nội tạng và bên trong thân thể, toàn bộ thân người, và từng tế bào tại không gian này đều thoát rơi ra; còn thân thể tại các không gian khác như phân tử, nguyên tử, proton, cho đến các vật chất vi lạp thành phần nhỏ hơn thì không chết; chúng vẫn ở trong các không gian khác, [chúng] vẫn tồn tại trong các không gian vi quan. Nhưng điều mà kẻ không điều ác nào mà không làm sẽ đương đầu chính là việc toàn bộ tế bào giải thể hết, trong Phật giáo gọi là ‘hình thần toàn diệt’.” (Chuyển Pháp Luân)
Nhục thân con người chết đi rồi, nhưng nguyên thần sẽ không chết. Có nhà khoa học đã làm qua thực nghiệm trên chuột bạch, quan sát chuột bạch trên kính hiển vi, ông kinh ngạc phát hiện ra rằng trong các tế bào của chuột bạch đều là hình tượng của chuột bạch nhỏ. Cho nên nói mắt thịt của con người nhìn không thấy không có nghĩa là linh hồn không tồn tại.
ChanhKien.org