Trong những câu chuyện thời cổ xưa, thường có thể thấy có các vị Thần Tiên giúp đỡ con người ở thế gian. Tuy nhiên, những vị Thần Tiên ấy không triển hiển chân dung thực sự của mình, như thế mới có thể khảo nghiệm được tấm lòng chân thành của con người.
Vào những năm đầu triều Thanh, ở vùng Thiên Trường tỉnh An Huy có một người tên là Lưu Tử Nghi, ông là một trí thức tâm tính nhân hậu độ lượng, mọi người thường gọi ông là Lưu công. Vào thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời, Lưu công đã gặp được một chuyện thần kỳ, ông đã vượt qua được khảo nghiệm, điều này mang đến bước ngoặt trong cuộc đời ông, bản thân ông và con cháu đời sau cũng nhờ đó mà được hưởng phúc phận.
Lưu công vốn là một thầy giáo dạy vỡ lòng cho trẻ nhỏ, nhưng học sinh rất ít, không có cách nào để duy trì kế sinh nhai. Về sau, ông đã nghĩ ra một biện pháp, bán đi ngôi nhà lớn đang ở để lấy tiền vượt qua khó khăn trước mắt, đồng thời tìm thuê một ngôi nhà nhỏ sát đường cái ở phía Bắc thành phố, vừa là nhà ở vừa làm cửa hàng buôn bán. Cả gia đình ông sinh hoạt ở gian nhà sau, còn gian nhà đằng trước làm cửa tiệm nhỏ mua bán chút hàng tạp hóa.
Tính tình Lưu công rất hiền lành, bán hàng cũng không so đo tiền vốn, khách tới khách đi rất hài lòng. Hơn một năm buôn bán mặc dù không tệ, nhưng túi thì vẫn trống không như cũ, tính toán lại cẩn thận khiến ông giật mình, số tiền có được khi bán đi căn nhà lớn trước đây đều đã bồi vào vốn hàng hóa gần hết. Một hôm, ông nhìn căn nhà thuê chật hẹp mà cả gia đình ông dùng làm chỗ trú mưa gió, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ngay cả căn nhà nhỏ này cũng thuê không nổi nữa. Điều bất ngờ là bốn phía sân nhà mọc lên rất nhiều dược thảo hoang dã, như nhân sâm, tam thất… Chẳng biết lúc nào mà những dược thảo này đã mọc lên um tùm tươi tốt, mọc tràn lên đến gần bậc thang thềm nhà. Lưu công nhìn thấy vậy, nhất thời cảm thấy phiền lòng, có suy nghĩ muốn cuốc nhổ hết chúng đi.
Mấy ngày sau, một đêm Lưu công mộng thấy một ông lão mặc áo vàng, chỉ tay vào đám cây dại trong vườn rồi bảo rằng: “Đây đều là cây thuốc quý. Dùng chúng kết hợp với bột chì, dầu cây trẩu nấu thành thuốc cao, có thể chữa các loại nhọt độc. Cuốc nhổ chúng đi làm gì?”
Sau khi tỉnh dậy, Lưu công nhớ kỹ lời ông lão nói. Ông lục tìm đọc cuốn “Dược tính biên”, quả nhiên công dụng của những loại dược thảo này chính là như vậy. Trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, ông vội vàng đi mua bột chì, dầu cây trẩu về. Lần này khi ông đang buồn rầu vì không có bếp lò để nấu thuốc, thì vừa lúc có một người phụ nữ ăn mày đi đến ngoài cửa nhà ông, trong cái sọt của bà ấy có một cái nồi đồng nhỏ, nồi đồng này có chuôi ngắn và ba cái chân. Lưu công nhìn thấy thì trong lòng vui mừng, ông thương lượng giá và mua lại chiếc nồi đồng. Tiếp đó, ông lại mua thêm một chiếc bếp lò bằng sắt. Sau khi các dụng cụ đã gom góp đầy đủ, ông bèn hái các dược liệu có sẵn trong vườn, rửa sạch, sau đó cẩn thận nấu thuốc, cuối cùng sắc thành thuốc cao. Ông dùng thuốc cao này chữa giúp cho một người ăn mày bị nhọt độc, quả nhiên hiệu quả rất thần kỳ, nhọt độc rất nhanh đã tiêu mất.
Vào năm sau, từng trận mưa xuân liên tiếp rơi xuống, đường thoát nước trong thành tắc nghẽn khiến nước mưa ứ đọng dâng cao cỡ một thước. Nhưng đến mùa hè thì lại khô hạn nóng bức, ẩm ướt của mưa xuân còn lưu lại cộng với nắng gắt làm cho hơi nước bốc lên, tạo thành môi trường ẩm ướt lại oi bức khó chịu. Lúc ấy, người trong thành từ già đến trẻ, rất nhiều người bị mọc nhọt độc, ngay cả các thầy thuốc trong thành cũng không cách nào chữa trị. Khi Lưu công bắt đầu bán thuốc cao do ông tự chế thành, nhiều người đến mua dùng với tâm lý tạm dùng thử một chút, không ngờ đã trị khỏi bệnh. Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người đến nhà tìm Lưu công mua thuốc cao. Người nào đến ông cũng đắp thuốc chữa trị cho họ, người người đều an tâm trở về, cuộc sống của cả nhà Lưu công cũng dần thoải mái sung túc.
Lưu công tâm địa thiện lương, dẫu là bán thuốc kiếm tiền, nhưng vẫn thành tâm suy nghĩ cho người bệnh. Cho dù là đêm hôm khuya khoắt, ăn mày đến gõ cửa chỉ mua một văn tiền thuốc cao, ông cũng thức dậy khoác áo mở cửa lấy thuốc chữa trị cho họ, không hề cảm thấy phiền nhiễu hay khó chịu.
Có một đêm gió lớn, tuyết rơi nhiều, Lưu công vừa mới nằm xuống ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc, cốc, cốc”, tiếng gõ liên tục gấp gáp. Lưu công lớn tiếng hỏi: Ai vậy? Người gõ cửa đáp: “Là ăn mày, tới mua thuốc cao.”
Lưu công vội vã ngồi dậy khoác áo ra mở cửa, một người ăn mày thọt chân khập khiễng đi vào. Trên đùi trái của người ăn mày có một cái nhọt độc, lớn cỡ đồng tiền. Lưu công ước lượng độ lớn nhỏ của cái nhọt, sau đó cắt một miếng thuốc cao tương ứng cho vào lò lửa hơ nóng, chuẩn bị dán lên chỗ nhọt độc cho người ăn mày.
Nhưng không ngờ khi thuốc cao vừa hơ nóng xong, nhọt độc trên đùi người ăn mày đột nhiên to ra như quả trứng gà. Lưu công không còn cách nào đành phải ước lượng lại độ lớn bề mặt của nhọt độc, lần nữa cắt lại miếng thuốc cao. Nào có lường được, khi đã chuẩn bị xong thì cái nhọt độc kia lại to ra như cái chén. Ông lại lần nữa cắt miếng thuốc cao, nào ngờ còn chưa kịp đắp lên, nhọt độc lại to ra bằng cái đĩa. Từ đầu đến cuối Lưu công cắt thuốc cao tới lui hơn mười lần, cái nhọt độc kia cũng liên tục “to ra” nhanh chóng. Sau đó, ông chuyển sang dùng thuốc cao dán vào vải nhưng cũng không cách nào che phủ toàn bộ cái nhọt độc đang to lên nhanh chóng trên đùi của người ăn mày.
Bận rộn một đêm, ngọn đèn dầu trên tường lấp lóe chút ánh sáng sót lại như muốn vụt tắt. Vợ con của Lưu công ở gian nhà sau đợi không thấy Lưu công trở về phòng đi ngủ, ba phen hai bận tới thúc giục ông, nhưng Lưu công cũng xem như không nghe thấy gì. Đến rạng sáng khi gà nhà bên cạnh cất tiếng gáy, Lưu công vẫn còn đang cúi đầu, cẩn thận dán thuốc cao cho người ăn mày.
Không ngờ rằng người ăn mày này ngay sau đó lại phát cáu, lớn tiếng nói: “Hừ! Ngươi là đồ hẹp hòi! Chỉ là thuốc cao bình thường thôi, cần gì mỗi lần đều tính toán ước lượng chính xác như vậy?”
Lưu công nghe xong cũng không tức giận, không cảm thấy oan ức, vẫn kiên nhẫn đắp thuốc cao cho người ăn mày. Cho đến khi thuốc cao trong nồi đồng được dùng hết, người ăn mày bỗng nhiên cất tiếng cười to kinh thiên động địa, đồng thời lấy từ trong ống tay áo của mình ra một đồng tiền ném vào nồi đồng rồi nói: “Tạ ơn ngươi vất vả một đêm nhé!” Nói xong, người ăn mày nhanh chóng đi ra khỏi nhà của Lưu công, bước đi không còn khập khiễng.
Lưu công nhìn đồng tiền ngũ thù (đơn vị thời cổ, 24 thù là 1 lạng) vô cùng cổ xưa dính dưới đáy nồi đồng, nó dính chặt vào đáy nồi cứ như là một phần của cái nồi vậy, làm cách nào cũng không thể lấy ra. Đồng thời bên trên nồi đồng nhỏ lại bốc lên hơi nóng nấu thuốc, hơi nóng bốc lên kết thành làn mây ngũ sắc tỏa hương thơm, rất lâu vẫn không tan.
Từ đó về sau, thuốc cao của Lưu công càng thêm linh nghiệm, nhờ đó càng cứu sống được nhiều người hơn. Mọi người đều suy đoán người ăn mày tới tìm Lưu công trị bệnh kia là một vị Thần Tiên. Lưu công sống thọ đến 80 tuổi, không bệnh không tật, khi qua đời thì ra đi rất nhẹ nhàng. Con cháu của ông chăm chỉ học hành, đọc sách, thành đạt không ít tú tài, vẫn theo gia nghiệp của họ Lưu hành nghề y bán thuốc. Con cháu các đời sau của ông, đời này qua đời khác đều giữ gìn bảo vệ nồi đồng nhỏ và bếp lò sắt, trân quý hai vật dụng này như ngọc quý vậy.
Trọng Ông thực hiện
Cổ Dung biên tập
Tiểu Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ
Epoch Times Tiếng Việt