Mao Toại tự đề ép Tần Vương viện binh
Tần Vương nổi giận: “Ngươi thông minh, ngươi giỏi, ngươi đi đánh đi.” Bạch khởi nói, “Tôi không đi, tôi đã bị bệnh sắp chết rồi đây.” Ông ta có phải bị bệnh thật hay không, cũng có khả năng là thật, nhưng ở đây khẳng định có chút gì đó giận dỗi với Tần Vương.
Tần Vương nói, “Ta còn không trừng trị được ngươi ư”, ngay lập tức tước bỏ tước vị của Vũ An Quân Bạch Khởi. Sau khi tước bỏ, ông nói với Vũ An Quân, “Ta sẽ đày ngươi đến một nơi”, nơi này gọi là Âm Mật, chính là huyện Linh Đài tỉnh Cam Túc ngày nay, là một nơi rất xa xôi và hoang vắng.
Bạch Khởi nói, “Tôi đang bệnh, tôi đi không được.” Tần Vương nói, “Ngươi phải đi ngay lập tức, phải đi ngay ngày hôm nay.” Bạch Khởi không còn cách nào bị ép phải đi, sau đó mang theo hành lý đi đến Âm Mật, cách Hàm Dương mười dặm có một nơi gọi là Đỗ Bưu, Bạch Khởi để hành lý ở Đỗ Bưu, muốn nghỉ ngơi một lát.
Lúc đó Phạm Thư nói với Tần Vương, “Con người Bạch Khởi quả thật bản sự quá lớn, lần này bắt ông ta đi đày, ông ta trong lòng chắc oán hận lắm. Nếu như các nước chư hầu nhân lúc ông ta oán hận, chiêu mộ ông ta đến quốc gia khác, chỉ huy quân đội nước khác, thì là uy hiếp lớn nhất đối với nước Tần.”
Tần Vương sau khi nghe xong câu đó, lập tức ra lệnh cho người mang một thanh bảo kiếm, đuổi kịp Bạch Khởi đưa cho ông ta.
Bạch Khởi khi đó nhận kiếm trong tay nói một câu, “Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh”(Thỏ khôn chết rồi, chó bị phanh thây). Ta vì nước Tần đánh hạ được hơn bảy mươi thành trì, việc cần ta làm thì ta làm xong rồi, cho nên Tần Vương muốn giết ta.” Ông ta cầm thanh kiếm đó rồi oán trách. Nhưng rồi cuối cùng trước khi chết, ông ta đột nhiên giống như tỉnh ngộ, “Ai a.. Con người ta quả thực đáng chết, trận chiến Trường Bình khi đó, bốn mươi vạn quân Triệu cũng đều là người vô tội, ta trong vòng một đêm nhẫn tâm lừa họ, ta hôm nay chết cũng là muộn rồi.” Thế là Vũ An Quân rút kiếm tự vẫn ngay tại Đỗ Bưu này.
Con người Bạch Khởi này cầm quân đánh trận phải nói là đánh đâu thắng đó, việc này chúng ta từ “Sử ký”, “Bạch Khởi Vương Tiễn liệt truyện” là có thể thấy. Bạch Khởi đánh trận chưa từng thua trận nào, ông ta vì nước Tần hạ được hơn bảy mươi tòa thành, nhưng ông ta giết người vô cùng độc ác: Hết chém đầu 24 vạn người rồi đến chém đầu 13 vạn, chém đầu năm vạn, làm chìm hai vạn quân Thẩm Kỳ ở lòng sông v.v., cuối cùng trận chiến Trường Bình, thoáng một cái giết chết 40 vạn quân Triệu. Ước tính một cách sơ bộ, Bạch Khởi đánh trận giết chết gần một triệu binh sĩ quân địch.
Lão Tử đã từng giảng một câu, gọi là “Phù lạc sát nhân giả, tắc bất khả dĩ đắc chí ư thiên hạ” (mừng vì thắng hẳn là tâm địa của kẻ thích giết người, thích giết người không thể cai trị thiên hạ). Đối với Bạch Khởi, ông ta không chỉ là vấn đề có thể cai trị thiên hạ hay không, mà là phải dùng mạng của mình, hơn nữa có lẽ chết rồi vẫn chưa xong, còn phải hoàn trả ác nghiệp giết người này.
Trong “Đông Chu liệt quốc chí” đã nói, đến thời điểm những năm cuối Đại Đường, có một lần trên trời có sét đánh, tiếng sét này đánh chết một con bò, trên bụng con bò còn có hai chữ “Bạch Khởi”, chính là nói Bạch Khởi này giết người quá nhiều, sau khi chết mấy trăm năm còn phải chịu ác báo làm súc sinh bị sét đánh.
Sau khi Bạch Khởi tự sát, Tần Chiêu Tương Vương lại tăng thêm quân đi đánh Hàm Đan, ông ta nhất định muốn hạ cho được Hàm Đan. Bình Nguyên Quân Triệu Thắng của nước Triệu chuẩn bị đi cầu cứu nước Sở, nước Sở là một nước lớn, hơn nữa lại ở phía nam nước Tần. Bình Nguyên Quân lúc ấy chuẩn bị tìm hai mươi người cùng ông đi sang nước Sở cầu cứu. Ông tìm ngay trong nhà mình, hai mươi người này nhất định phải có tài năng về văn lại phải giỏi về võ, phải văn võ song toàn. Chọn tới chọn lui, chỉ chọn được mười chín người, người thứ hai mươi tìm thế nào cũng tìm không được. Lúc này trong môn hạ có một người đứng lên, hắn nói, “Nếu không thì cho ta góp phần đi”, người này chính là Mao Toại. Mọi người biết thành ngữ “Mao Toại tự đề”, chính là Mao Toại này.
Triệu Thắng trông thấy Mao Toại, liền hỏi hắn, “Ngươi đến chỗ ta đây thời gian bao lâu rồi?” Mao Toại nói, “ba năm”. Triệu Thắng nói, “Một hiền nhân ở chỗ ta đây ba năm rồi, cũng giống như đem một cái dùi đặt vào trong cái túi, cái dùi nhọn lập tức sẽ lộ ra. Ngươi ở chỗ ta đã ba năm, thế mà ta chưa nghe nói qua về ngươi, xem ra ngươi không có năng lực gì, ngươi không được, ngươi phải ở lại đây.”
Mao Toại nói, “Ông từ trước đến giờ chưa đặt cái dùi này vào trong túi, nếu như ông đặt vào, không cần nói là lộ ra mũi nhọn, chỉ sợ cái dùi này sắp rơi ra rồi.” Triệu Thắng cảm thấy người này nói chuyện rất hài hước, mà lại có vẻ phản ứng rất nhanh, quyết định dẫn hắn theo.
Cứ như vậy, ông mang theo hai mươi người đến nước Sở. Suốt trên đường đi, mười chín người khác đều xem thường Mao Toại, bởi vì Mao Toại đã nghèo lại không có thanh danh, nhưng vừa nói chuyện thì phát hiện con người Mao Toại này, xác thực rất có trình độ.
Sau khi hai mươi người này đến nước Sở, Bình Nguyên Quân Triệu Thắng đàm luận cùng Sở Vương về sự việc đi cứu nước Triệu như thế nào. Sở Vương nói, “Ta tại sao phải đi? Nếu như ta đi, nước Tần vốn đánh nước Triệu, ta vừa đi, nước Tần sẽ quay lại đánh ta, ta không phải chịu oan ức vì nước Triệu sao?” Nói tới nói lui, từ buổi sáng mặt trời mọc nói mãi đến giữa trưa, Sở Vương vẫn là không đi.
Hai mươi môn khách của Bình Nguyên Quân ở phía dưới, mười chín người kia đều cùng nói với Mao Toại, “Ngươi lên đi.” Mao Toại liền đi tới trước mặt Sở Vương nói, “Chuyện hợp tung như vậy, có lẽ nói hai ba câu thì đã rõ ra rồi. Vì sao nói từ buổi sáng đến giữa trưa, bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng.”
Lúc ấy Sở Vương rất tức giận, “Ngươi là ai, ta đang cùng thúc thúc của Triệu Vương nói chuyện, tại sao ngươi tới cắt ngang chúng ta”, lúc ấy liền quát mắng Mao Toại. Mao Toại đi đến trước mặt Sở Vương, rút thanh kiếm ra nói, “Ngài mắng tôi làm gì, ngài cho rằng quân đội nước Sở rất hùng mạnh, ngài cho rằng ngài có một trăm vạn binh sĩ, đúng hay không? Hôm nay Mao Toại tôi đứng trước mặt ngài, một trăm vạn binh sĩ của ngài không có tác dụng gì, mệnh của Đại vương là nằm trong tay tôi.”
Ý tứ là nếu ngài không hợp tung, tôi hôm nay sẽ dứt khoát làm thịt ngài. Hắn vô cùng nghiêm khắc nói với Sở Vương, “Nước Sở này dài năm ngàn dặm, tướng sĩ có hơn trăm vạn, những thổ địa cùng binh sĩ này là vốn liếng xưng bá thiên hạ. Thế nhưng nước Sở như thế nào, mềm yếu vô năng.”
“Bạch Khởi, một tên nhãi ranh, dẫn quân đông mấy vạn, khởi binh chiến với nước Sở, một trận chiến mà hạ Yên, Dĩnh, đánh trận nữa lại đốt Di Lăng, ba trận chiến mà làm nhục tổ tiên của vua.” Hắn nói, “Cái này là oán khí một trăm đời, ngay cả chúng ta đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng ngài lại không biết xấu hổ. Hôm nay chúng ta hợp tung không riêng gì vì nước Triệu, mà còn là vì thanh danh của nước Sở.”
Sở Vương nói, “Phải phải, ngươi nói đúng.” Kỳ thực, đoán chừng một mặt Sở Vương là bị khích tướng, một mặt khác khả năng cũng là tương đối sợ hãi thanh bảo kiếm trong tay Mao Toại. Thế là Mao Toại nói với Sở Vương, “Ngài hạ quyết tâm rồi sao?” Sở Vương nói, “Hạ quyết tâm rồi.” Mao Toại cầm kiếm không rời Sở Vương, nói, “Bây giờ đem máu gà, chó, ngựa bưng lên.”
Quá khứ khi lập minh ước giữa các quốc gia, là phải đem máu bôi lên môi, Quốc Vương bôi máu ngựa hoặc bò, đại phu bôi máu chó, không có tước vị như Mao Toại, chính là bôi máu gà. Cho nên lúc đó là máu gà, chó, ngựa đều mang lên, chính là uống máu ăn thề, nước Sở liền đáp ứng nước Triệu xuất binh.
Mao Toại lúc ấy còn châm chọc mười chín người kia, khi uống máu ăn thề, hắn kêu mười chín người kia cùng đến, nói, “Các ông đến đây, chúng ta cùng nhau bôi máu lên môi của mình.”
Lời bạch: Bạch Khởi giết người đã đầu hàng, bị ép tự vẫn tại Đỗ Bưu. Tần Vương tiếp tục tăng binh tấn công Hàm Đan, Triệu Vương vô cùng sợ hãi, phái sứ giả đến từng hầu quốc xin cứu trợ. Thúc thúc của Triệu Vương là Bình Nguyên Quân đi sứ nước Sở, tự mình đề cử Mao Toại thuyết phục được Sở Vương đồng ý thành lập liên minh hợp tung. Thế là Sở Vương phái Xuân Thân Quân Hoàng Yết dẫn tám vạn sĩ tốt tiến về cứu Triệu, đồng thời Ngụy Vương cũng ra lệnh cho tướng quân Tấn Bỉ dẫn mười vạn binh tiến về Hàm Đan. Như vậy liên quân chư hầu có thể chiến thắng nước Tần không?
Kỳ thực, liên quân chư hầu căn bản cũng không phát sinh đánh nhau với nước Tần, tại sao vậy? Bởi vì lúc ấy Tần Vương nghe nói cứu binh của chư hầu sắp tới rồi, ông đích thân đến Hàm Đan đốc chiến, cũng ra một mệnh lệnh: “Hiện nay quả nhân tiến công Hàm Đan, ngày đêm là hạ được, chính là một sớm một tối sẽ hạ được Hàm Đan. Nếu như có một nước chư hầu nào muốn cứu viện Hàm Đan, quả nhân sẽ chuyển quân đánh nó trước, các ngươi nếu ai muốn cứu Hàm Đan, ta đánh người đó trước.”
Kết quả quân đội nước Sở, Xuân Thân Quân Hoàng Yết lúc ấy mang theo tám vạn quân vừa đến Vũ Quan, chính là huyện Đan Phượng tỉnh Thiểm Tây, liền trú quân tại chỗ đó không tiến về phía trước.
Quốc Vương nước Ngụy chính là Ngụy An Hi Vương, nghe Tần Vương nói lời dữ dằn như vậy, lập tức cũng phái người đi đuổi kịp quân của Tấn Bỉ. Thế là Tấn Bỉ mang theo mười vạn đại quân trú tại Nghiệp Thành, Nghiệp Thành chính là huyện Lâm Chương tỉnh Hà Bắc ngày nay, nơi tương đối gần Hà Nam, cũng không tiến về phía trước.
Cho nên nước Triệu lại rơi vào cảnh ngộ cô độc chống lại nước Tần, khi nước Tần tiến công nước Triệu, tình thế nước Triệu nguy hiểm cỡ nào? Dân chúng đổi con nấu xương mà ăn, không có củi rơm, thiêu xương cốt người chết. Không có cơm ăn, liền đổi con cho người khác rồi giết, cho nên gọi đổi con nấu xương mà ăn, vô cùng nguy hiểm.
Có một người gọi là Lý Đồng, đi gặp Bình Nguyên Quân Triệu Thắng. Hắn nói, “Công tử, hiện tại nước Triệu đã nguy hiểm như vậy rồi, dân chúng đều đổi con nấu xương mà ăn, thế nhưng ông nhìn trong nhà ông, mỹ nhân có trên trăm, mặc quần áo gấm vóc, ăn gạo trắng thịt heo, thế nhưng dân chúng quần áo vải thô cũng không có mà mặc, ngay cả thức ăn của heo cũng không có mà ăn, như thế này nước Triệu làm sao có thể giữ được chứ? Trên dưới không cùng tâm mà! Tôi đề nghị ông đem tiền trong nhà, lương thực cất giữ trong nhà, lấy ra phân phát cho quân đội, như vậy quân đội mới hết lòng vì các ông.”
Thế là Bình Nguyên Quân Triệu Thắng liền đem tất cả tiền trong nhà mình ra phân phát, bắt đầu từ phu nhân của ông trở xuống, tất cả mọi người đều sắp xếp vào trong quân đội, cho dù là vá quần áo cũng tốt, hay là tu sửa tường thành cũng tốt, dù sao bọn họ đều ra trợ giúp phòng thủ, cứ như vậy xích lại lòng dân.
Triệu Thắng lại chiêu mộ ba ngàn chiến sĩ cảm tử, lúc nửa đêm thòng dây từ trên thành xuống, sau đó đột kích đại bản doanh của nước Tần. Nước Tần đánh Hàm Đan trước giờ chưa gặp phải chuyện này, nửa đêm khi đang ngủ đột nhiên mấy ngàn quân cảm tử xông vào đại doanh đánh, lập tức khiến cho bọn họ sợ hãi. Nước Tần liền lui binh mười dặm, nhưng ba ngàn người này, về cơ bản toàn bộ đều chết trận, trong đó Lý Đồng cầm quân kia cũng bị thương nặng không trị được mà chết.
Phương thức liều mạng như vậy chỉ có thể ngăn trở một chút sĩ khí tiến công của quân Tần, không thể giải quyết căn bản nguy cơ của Hàm Đan, cũng không thể khiến nước Tần lui binh. Vậy thì Hàm Đan sẽ bảo tồn như thế nào trong cuộc chiến tranh này? Mời quý vị xem tập sau “Trộm phù cứu Triệu”.
Epoch Times Tiếng Việt