Xem thêm Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5, Phần 6, Phần 7, Phần 8, Phần 9.
Một lần, có một viên sĩ quan tiến tới thỉnh cầu Tướng Washington rút lui về doanh trại. Nhưng theo quan điểm của tướng quân thì đường lùi cũng khó như đường tiến vậy, chỉ là một đường sẽ dẫn đến kết cục đã biết và một đường thì dẫn đến điều chưa biết được. Đối diện với cái chết hay là giành chiến thắng, thì chỉ có thể là tiến lên, trong khi đó, rút lui rõ ràng là sự tan rã của quân đội là sự thất bại của cách mạng.
Theo sử sách ghi lại, vào ngày lễ Giáng Sinh 25/12/1776, ban ngày trời nắng, tuy nhiên sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ giảm mạnh, sau đó xuất hiện mưa đá và gió lốc. Gió thổi tuyết va vào mặt người, vào một đêm Noel như thế, tướng Washington đã dẫn quân vượt sông Delaware sang bờ bên kia New Jersey để tấn công quân địch.
Gần một thế kỷ sau, năm 1851, một họa sĩ người Mỹ gốc Đức đã vẽ bức tranh sơn dầu “Washington vượt qua sông Delaware” (Washington crossing the Delaware). Bức tranh khắc họa hình ảnh Tướng Washington dẫn quân phá băng đi sang bờ bên kia, mượn tinh thần phản công sống còn này để khích lệ người dân Đức đang ở trong tình cảnh khó khăn. Có thể thấy, cảnh Tướng Washington vượt sông trong đêm Giáng sinh, ở thế giới phương Tây sẽ là cảnh tượng cảm động sâu sắc như thế nào. Ý nghĩa của bức tranh không chỉ đơn thuần là một cuộc phản kích thành công về mặt quân sự, mà sự tích này còn truyền cảm hứng cho tất cả nhân loại, cổ vũ cho các sinh mệnh vượt lên nghịch cảnh. Cho dù quý vị đang ở trong tình trạng khó khăn như thế nào, chỉ cần chúng ta tuân theo ý chỉ của Thần thì sau khi vượt qua gió tuyết và sông băng, vượt qua đêm tối, chúng ta nhất định sẽ nghênh đón thắng lợi và buổi bình minh tươi sáng.
Tinh thần dũng cảm chiến đấu đến cùng và không bao giờ bỏ cuộc này đã vượt qua giới hạn của chủng tộc và quốc gia, trở thành của cải tinh thần chung khuyến khích cho sự tiến bộ của nhân loại. Trong bức tranh đồ sộ này, dòng sông được bao phủ bởi những tảng băng trôi. Tướng Washington thần sắc kiên nghị đứng vững chãi trên mũi tàu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Sau lưng ông, cơn gió mạnh thổi bay lá cờ sọc sao. Người cầm lá cờ là Tổng thống thứ năm của Hoa Kỳ trong tương lai, Monroe. Sau con thuyền đầu tiên của vị tướng là những con thuyền chở đầy binh lính theo san sát. Trên tranh vẽ, tất cả mọi người đạp bằng sóng gió, tưởng chừng như không gì cản nổi, nhưng thực tế thì lạnh lẽo và lầy lội khác xa với những gì mà những bức tranh đẹp có thể truyền tải.
Đội quân đơn độc
Khi đó, vị tướng quân đã triển khai Quân đội Lục địa vượt sông tiến công Trenton theo ba đường, nhưng trên thực tế, chỉ có đội quân do Tướng Washington chỉ huy là vượt sông, còn chỉ huy của hai đội còn lại khi đối diện với gió bắc và tuyết thổi, thời tiết lạnh giá với những tảng băng trơn trượt, căn bản là bất lực, không thể làm gì được. Trong điều kiện thời tiết như thế, chưa nói đến chuyện vượt sông đánh nhau, thậm chí không thể đứng vững hay mở mắt ra mà nhìn xung quanh, bởi vì hễ bước chân đi là ngã lên ngã xuống. Gió bắc kèm theo mưa tuyết thổi tắt những ngọn đuốc, đêm tối mờ mịt không nhìn thấy đường đi, qua sông lại càng là điều không thể, bởi vậy hai đạo quân kia đành bỏ cuộc. Nói là ra trận đánh giặc, kết quả thì họ thậm chí đến xuất quân cũng không thành.
Sau khi Tướng Washington dẫn binh qua sông mới phát hiện ra hai đạo quân kia không tới. Hướng về phía tiền phương là đêm tối mịt mờ, từ điểm đổ bộ đến doanh trại địch ở Trenton, vẫn còn 9 dặm, quy đổi ra là gần 15km. Trong bóng đêm tối tăm nhất trước buổi bình minh, đoạn đường này ngoài đường băng trơn trượt, vẫn còn phải vượt qua một dải đồi núi rừng rậm, trong rừng đường núi quanh co. Có một viên sĩ quan tiến tới thỉnh cầu Tướng Washington rút lui về doanh trại. Nhưng theo quan điểm của vị tướng quân thì đường lùi cũng khó như đường tiến vậy, chỉ là một đường sẽ dẫn đến kết cục đã biết và một đường thì dẫn đến điều chưa biết được. Đối diện với cái chết hay là giành chiến thắng, thì chỉ có thể là tiến lên, trong khi đó, rút lui rõ ràng là sự tan rã của quân đội, là sự thất bại của cách mạng. Vị tướng quân hạ lệnh: “Vẫn theo kế hoạch ban đầu, tiến lên, tiến đến Trenton”. May mắn thay, dân quân của cuộc nổi dậy New Jersey có quan hệ mật thiết với Quân đội Lục địa, những người dân địa phương thông thuộc địa hình ở đây đã sớm đợi ở bên sông để dẫn đường cho Quân đội Lục địa.
Việc hành quân giữa sườn dốc của những ngọn đồi nhấp nhô trong khu rừng rậm rạp khiến cho những người lính sống lại cảnh rút lui về New Jersey. Tướng Washington cưỡi trên lưng ngựa, lúc thì chạy đuổi theo lên đầu đoàn, lúc lại xuất hiện ở cuối đoàn, đi tới đi lui như con thoi để gửi đến từng chiến sĩ ánh mắt quan tâm và những lời động viên – “Cố lên các bạn trẻ!”, “Đừng dừng lại, hãy theo kịp đội của bạn!”. Gió và tuyết ập đến, những người lính ướt sũng từ trên xuống dưới, thời tiết vô cùng lạnh. Một người lính sau này đã kể lại trong nhật ký về trải nghiệm cận kề cái chết giữa cơn bão tuyết rằng: toàn thân anh lạnh cóng, không đi nổi nữa, anh ngồi sụp xuống gốc cây bên đường, kiệt sức đến mức chỉ muốn nằm xuống và ngủ, nhưng anh cũng biết rằng nếu nằm xuống thì sẽ chết cóng vì lạnh. Lúc này, đồng đội của anh đi tới, đỡ lấy cánh tay dìu anh đứng dậy, tiếp tục đi theo đội ngũ.
Trong cuộc hành quân, những người lính đã tận mắt chứng kiến kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt vời của Tướng Washington. Trên con dốc đóng băng, vị tướng quân cùng ngựa di chuyển qua lại, lên dốc, xuống dốc mau lẹ thoăn thoắt, hóa ra là một kỵ sĩ chân chính cưỡi ngựa như vậy, có thể đi trên bất kỳ con đường dốc và trơn trượt nào như đi trên mặt đất bằng phẳng. Khi đi xuống một con dốc gần như dựng đứng đang bị đóng băng, vó trước của con ngựa bị trượt, dường như vị tướng sắp bị văng ra khỏi lưng ngựa. Lúc này, Washington cầm bờm ngựa trong tay, dùng hết sức nắm đầu ngựa hướng lên trên để giữ thăng bằng, không cho nó tiếp tục trượt xuống. Chứng kiến cảnh tượng này, các chàng trai trẻ đều cảm thấy khâm phục.
Cuốn nhật ký của James Monroe, ghi lại cảnh kịch tính mà ông đã trải qua trong cuộc hành quân. Khi cả đội quân ra khỏi khu rừng rậm và đi ngang qua nhà dân, nam chủ nhân của một gia đình nọ bước ra, trong tay cầm súng, anh ta tức giận vì con chó nhà cứ sủa lớn tiếng. Bởi vì đây là khu vực bị quân đội Anh chiếm đóng nên người chủ nhà nghĩ rằng quân đội ở trước mặt là người Anh, giọng điệu của anh ta rất gay gắt và hung hãn. Monroe ra lệnh ngắn gọn cho anh ta – “im lặng và trở vào nhà, nếu không, anh sẽ bị bắt vào tù!”. Và trong quá trình nói chuyện qua lại người này, anh ta nhận ra đội quân trước mặt mình hóa ra là Quân đội Lục địa. Anh ta lập tức thay đổi thái độ, vội chạy về nhà bỏ súng xuống và mang trà nóng cùng bánh mì ra tiếp đãi. Anh ta chia cho những người lính đang hành quân, rồi thỉnh cầu Monroe cho anh gia nhập quân đội, được cùng mọi người tiến đánh Trenton, bởi vì anh là bác sĩ, bác sĩ luôn có thể giúp đỡ trên tuyến đầu. Lời thỉnh cầu của anh ấy đã được chấp thuận, vì vậy vị bác sĩ này đã lấy thiết bị y tế của mình rồi vui vẻ lên đường cùng đội quân.
Khi cả đội đến Trenton thì đã hơn 9 giờ sáng, muộn hơn 3 tiếng so với thời gian tấn công dự kiến ban đầu. Hơn nữa, Tướng Washington lại nhận được báo cáo mới: Do suốt đường đi mưa gió tuyết rơi nên tất cả thuốc súng đều ướt hết, không thể dùng được. Ông liền ra một mệnh lệnh đơn giản: “Đeo lưỡi lê vào!”. Cùng lúc đó, Washingtontriệu tập các tướng lĩnh, đích thân triển khai chia quân bao vây chặt thành phố Trenton, ông dùng đồng hồ của mình để kiểm tra đồng hồ của mỗi người cho chuẩn thời gian rồi ra lệnh cho tất cả mọi người đến thời điểm sẽ đồng loạt tấn công. Bản thân vị tướng sẽ cùng với trung đoàn pháo binh chiếm cứ điểm cao nhất ở Trenton, từ đó quan sát toàn cảnh cuộc chiến.
Một trận chiến xoay chuyển tình thế
Quân đội Anh và hàng nghìn lính Hessian của Đức đóng tại Trenton vừa trải qua đêm Giáng Sinh với một bữa tiệc hóa trang, nhưng khả năng phòng thủ của họ lại không hề lỏng lẻo. Trước khi Quân đội Lục địa vượt sông, các gián điệp trong Quân đội Lục địa đã nhiều lần thông báo cho quân phòng thủ ở New Jersey cùng Tướng Howe là Tổng tư lệnh của quân Anh rằng Washington sẽ dẫn quân mở một cuộc phản công. Có vẻ như tất cả quân Anh đã biết thông tin này không còn gì là bí mật. Tuy nhiên, những ngày này dân quân địa phương dũng cảm ở New Jersey thường xuyên có các cuộc tập kích vào Trenton và các đơn vị đồn trú khác của Anh. Trong dịp lễ Giáng Sinh vẫn có các cuộc tấn công và chỉ gây ra một số thương vong nhỏ cho quân đội Anh, điều này làm cho quân Anh tăng thêm sự coi thường quân của Washington, vì họ cho rằng cuộc tấn công đã xảy ra và quân của Washington đều đã bị đánh tan tác.
Khi đội quân đã hành quân gần mười tiếng đồng hồ dưới tuyết và giá lạnh này bắt đầu tấn công Trenton, lúc pháo binh của Henry Knox bất ngờ khai hỏa vào đồn trú quân ở Trenton, toàn bộ quân Anh đều hết sức bàng hoàng. Bởi vì, họ thực sự không thể ngờ rằng trong thời tiết như vậy, Washington lại có thể dẫn quân tiến đánh! Nếu cuộc tấn công này đúng là của Washington, thử hỏi làm thế nào ông ta thực hiện được? Làm thế nào mà Quân đội Lục địa đến được Trenton trong điều kiện thời tiết ma quái như vậy? Sau giây phút hoảng loạn, quân đội Anh và quân đội Hessian nhanh chóng sắp xếp hàng ngũ, trực diện triển khai nổ súng, đánh nhau với Quân đội Lục địa trên đường phố. Binh lính Hessian nổi tiếng tàn bạo trên chiến trường, dũng cảm thiện chiến, khi ra chiến trường nhất định phải giết cho đến khi không còn người sống trước mặt mới thôi. Ngay cả khi cuộc chiến kết thúc, những người lính đã đầu hàng bên đối phương cũng không thoát khỏi chết thảm dưới lưỡi lê của họ. Sau khi cuộc chiến giữa Anh và Hoa Kỳ bắt đầu, có một câu nói rằng, quân đội Hoa Kỳ sợ quân Hessian và không dám đối đầu trực diện. Tuy nhiên, trong Trận chiến Trenton, Tướng Washington đã lãnh đạo Quân đội Lục địa giành chiến thắng một cách rõ ràng! Quân đội Lục địa tấn công anh dũng phi thường, pháo hỏa mãnh liệt, ngay cả thuốc súng được cho là không nổ được trong báo cáo, lại có thể khai hỏa bình thường!
Vòng vây của quân do Tướng Washington khai triển dần dần thắt chặt và đoạt được pháo của quân địch. Quân của người Hessian dần mất đi cứ điểm, gần một trăm người tử trận, đồn trưởng của họ bị trúng đạn mất máu mà chết. Hơn một trăm người bị thương, hàng ngàn người còn lại không còn đường nào để trốn, chỉ còn cách hạ vũ khí đầu hàng và bị Quân đội Hoa Kỳ áp giải về doanh trại. Về phía quân đội Hoa Kỳ, chỉ có hai người lính bị thương trong trận chiến, một người là cháu của Tướng Washington, người còn lại là James Monroe. Anh bị bắn vào vai, thật may mắn là bác sĩ tình nguyện mà anh gặp vào buổi sáng đã ở bên cạnh và điều trị cho anh ngay tại chỗ, điều này đã cứu Monroe thoát khỏi cái chết. Tuy nhiên, viên đạn nằm quá gần mạch máu, với điều kiện y tế lúc bấy giờ không thể lấy ra được, vì thế nó đã nằm trong cơ thể của Monroe suốt đời.
Tác giả: Tống Vi Vi
Lý Mai biên tập
Tiểu Khiêm biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ
Epoch Times Tiếng Việt